Dương Tịnh Hương co người lại, vội vã tìm đường thoái lui, cô cũng kéo cái mặt nạ trên mặt mình ném ra. Cô tuyệt vọng nói:
“Anh nhìn đi! Tôi không xinh đẹp! Tôi còn có vết thương lớn trên mặt, chắc chắn không hợp khẩu vị của anh đâu.”
Thanh âm của Tịnh Hương nghe nức nở đau lòng. Từ hai hốc mắt, nước mắt trào ra, cô nức nở. Dường như trong suốt thời gian cô ở Tĩnh Thảo Viên cô chưa từng tủi thân như vậy trước anh. Mà lúc này, Vu Quân nhìn vào vết thương của cô, bao tử anh quặn lên. Anh run run hôn xuống vết thương ấy.
Khoảnh khắc này Dương Tịnh Hương như tê liệt.
Nụ hôn của anh không hề vồ vập, trái lại nó dịu dàng mà chất chứa bi thương. Anh thì thầm:
“Xin lỗi. Xin lỗi vì không bảo vệ em tốt.” Tiếng anh bên tai cô, có chút thổn thức Tịnh Hương chỉ thấy chính mình nhất thời rơi vào trầm tư không biết phản ứng sao. Môi cô lại bị anh hôn tới, ẩm ướt và cháy khát. Tịnh Hương không chống cự, ngây ngốc nhìn người đàn ông đang ở trước mặt mình.
“Xin lỗi.” Mộ Dung Vu Quân đột ngột dừng lại. Anh lùi lại rồi nằm xuống bên cạnh cô. Đôi mắt nhắm nghiền, chẳng nói thêm bất kỳ lời nào.
Dương Tịnh Hương như bị điểm huyệt một hồi lâu, tâm tình phức tạp. Tâm trạng của Vu Quân lên xuống thất thường chẳng có dự báo, cũng chẳng đoán định được. Tịnh Hương lén nhìn về phía anh, bàn tay bất giác đưa lên miệng mình rồi lại tiến tới vết thương.
“A!” Cô khẽ kêu lên. Vết thương ấy vẫn còn rớm máu.
Không gian trong phòng có chút khó tả. Vu Quân từ đầu đến cuối vẫn giữ mình yên lặng. Thậm chí anh cũng không chạm vào người Tịnh Hương. Trong cuộc đời của Dương Tịnh Hương cô chưa từng thấy ai giống Vu Quân, cũng chưa từng trải qua cảm giác kỳ lạ như vậy. Có lúc cô ghét Vu anh cay đắng, thậm chí có lúc hận chỉ muốn giết chết anh. Nhưng lại có những lúc cô mơ hồ thấy phía sau lớp vỏ lạnh lùng và tàn khốc kia, anh cũng rất cô đơn.
“Em đừng nhìn tôi, hãy ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ trở về Tĩnh Thảo Viên.” Đột ngột tiếng anh vang lên. Tịnh Hương giật mình quay lại nhìn. Ở góc này, không nhìn thấy vết thương trên má cô, cô vẫn rất xinh đẹp như ngày nào, thậm chí còn rất ngọt ngào và quyến rũ.
Tịnh Hương nhắm mắt lại. Tâm tình phức tạp từ từ chìm vào giấc ngủ.
Chừng đến nửa đêm, Tịnh Hương cảm thấy thân thể mình có chút khác lạ. Cả người như có kiến bò. Cổ họng khô khốc. Cảm giác nóng bức, ngứa ngáy.
“Ưm...” Tịnh Hương kêu khẽ, cô quay người sang phía Vu Quân, hơi thở anh đều đều, dưới ánh đèn mờ ảo, anh như một người hoàn mỹ đang say giấc. Tịnh Hương bò dậy, cô muốn uống nước, cơ thể cực kỳ khó chịu, cảm giác cứ tăng dần, tăng dần.
“Sao thế?” Vu Quân cũng tỉnh dậy. Anh mơ hồ nhận ra Tịnh Hương có điều khác lạ.
“Tôi khát.” Tịnh Hương khó nhọc nói. Hai má cô ửng hồng, đôi mắt ướt át nhìn về phía Vu Quân.
Đôi mắt anh lập tức nheo lại, hiếu kỳ nhìn theo từng chút biểu hiện của Dương Tịnh Hương.
“Ưm...” Tịnh Hương bắt đầu đưa tay lên bứt dứt.
“Tôi muốn đi tắm.” Cô cố sức bò xuống giường, tiến về phía toilet. Bước chân có vẻ như không còn tỉnh táo.
“Em không sao chứ?” Vu Quân hỏi, đôi mắt dõi theo cô.
Tịnh Hương xả đầu bồn nước, gục mặt vào đó. Nhưng cô không cảm thấy dễ chịu đi chút nào, trái lại càng thêm bứt rứt trong người. Cảm giác ngọn lửa dục vọng càng lúc càng mãnh liệt khiến cô chỉ muốn bản thân được giải thoát.
“Ư...”
“Em có sao không?” Vu Quân thấy bất ổn, anh gõ nhẹ lên cửa nhà tắm mà hỏi. Nhưng vì quá vội vàng nên Tịnh Hương quên chốt cửa.
Vu Quân đẩy tay nắm cửa, ngay lập tức toàn thân anh như bị điểm huyệt.
Tịnh Hương đang nằm trong bồn nước, quần áo xộc xệch, đôi mắt ướt át, ngây dại nhìn anh. Tóc ướt rủ xuống má càng thêm hấp dẫn và mị hoặc.
Mất một vài giây bàng hoàng, anh chạy tới, bế cô ra khỏi bồn nước. Trời về đêm khá lạnh, nếu như cô còn duy trì trạng thái này chắc chắn cơ thể không chịu được mà phát sốt, cảm thương hàn.
Vu Quân dùng khăn phủ lấy người cô rồi bế về giường. Bộ váy dạ hội trên người đã ướt cả. Anh bối rối một lúc chưa biết xử trí thế nào thì cô đột ngột ôm lấy cổ anh, thì thầm:
“Giúp tôi!” Tiếng cô cầu xin. Bàn tay không tự chủ bắt đầu ve vuốt lên cổ anh. Hơi ấm tỏa ra từ môi miệng phả vào vành tai Vu Quân.
Vu Quân thấy thân thể mình cũng có phản ứng. Yết hầu khẽ chuyển động. Đôi mắt cũng dần trở nên không còn tiêu cự.
“Ư!...” Dương Tịnh Hương cắn nhẹ vào tai Vu Quân, chiếc lưỡi linh động bắt đầu trượt xuống, tinh nghịch và trêu ngươi.
“Tịnh Hương! Em chắc chứ?” Vu Quân bị cuốn theo cảm giác cuồng nhiệt của cô. Nhưng vẫn đôi chút phân vân. Sâu trong lòng anh, anh vẫn mong một dục vọng chân thật hơn, dục vọng từ sự thăng hoa của tình yêu.
“Không phải anh cũng rất muốn sao?” Dương Tịnh Hương không còn tỉnh táo. Lúc này cô chỉ muốn giải thoát con quỷ khát tình trong cô. Tiếng nói nỉ non mời gọi thì thầm.
Vu Quân hoàn toàn mất khống chế. Anh không biết vì đâu cô lại bị chuốc thuốc. Nhưng, lúc này anh đâu còn muốn nghĩ đến chuyện lý do. Bản năng nguyên thủy đã hoàn toàn chiếm lĩnh anh, khiến anh từng bước phối hợp theo sự dẫn dắt của Tịnh Hương.
Ngày hôm sau, khi Tịnh Hương tỉnh dậy chỉ thấy toàn thân đau nhức. Trên người chỉ có chiếc chăn quấn lấy mình. Bên cạnh Vu Quân vẫn còn đang ngủ. Cô giật mình ngồi dậy.
“Chết tiệt.” Tịnh Hương không nhịn được mà mắng chính mình.
Cảm giác bao tử của mình quặn hết cả lên. Đôi mắt cô đảo quanh tìm thứ gì đó để mặc lên người. Đôi mắt lập tức nheo lại khi bắt gặp trên bàn còn tàn hương chưa cháy hết.
“Hương?” Tịnh Hương bất giác hỏi. Đầu óc lúc trước còn có chút mơ hồ lúc này như nảy ra một suy nghĩ.
“Vu Quân! Anh quá bỉ ổi rồi.”
Tịnh Hương phẫn nộ đứng lên, quấn lấy chiếc chăn rồi cầm lấy váy vội mặc vào. Vu Quân cũng tỉnh dậy, anh còn chưa kịp định thần thì đã bị cô ném gối tới:
“Đồ tồi! Là anh bỏ thuốc tôi! Anh còn tỏ vẻ quân tử. Đồ bỉ ổi.”
Tịnh Hương vừa mắng, vừa lao ra khỏi căn phòng. Nhưng đi được vài bước thì cô bị Vu Quân tóm được.
“Em nói gì?”
“Cút ra! Cút ra! Tôi ghê tởm anh!” Cảm giác bị lừa dối xâm chiếm Tịnh Hương, cô không chịu được, trong miệng toàn phát ra những lời chửi bới khó nghe.
Vu Quân không nói nhiều, chỉ nhìn cô phức tạp. Hồi lâu vẫn thấy cô mắng, anh liền lên tiếng:
“Người đâu? Đưa cô ấy về!”
Ngay lập tức lên tiếng. Từ bên ngoài, Mộ Dung Lan đã tới lúc nào. Vừa thấy Vu Quân còn chưa kịp mặc lại bộ đồ tử tế đôi mắt cô ta u tối đi mấy phần.
“Buông ra!”
Tịnh Hương bị khống chế đưa về nhà Mộ Dung. Cô cảm thấy cực kỳ tổn thương, cũng rất đau lòng.
“Tôi đã tưởng anh khác...” Tịnh Hương thổn thức, đau lòng muốn chết.
Đêm qua, cô đã đánh mất bản thân mình. Càng hận hơn khi cô nhớ tới từng chi tiết cô đã dụ dỗ Vu Quân như thế nào. Thực tế, cô hận anh một thì hận mình mười. Cô hận, vì chính mình không thể thắng nổi dục vọng, cũng hận khi bị lừa dối chuốc thuốc. Rồi trong một khoảnh khắc không ngờ tới, cô lao người ra nhảy thẳng xuống hồ nước.