“Em biết chuyện này là làm khó anh. Nhưng Tử Phong, em yêu anh, chúng ta đã bên nhau từ nhỏ, chỉ cần được ở bên nhau mọi chuyện đều có thể giải quyết.”
Tống Tử Phong thật sự muốn vươn tay ra ôm lấy Dương Tịnh Hương. Nhưng sâu trong lòng hắn ta vẫn sợ. Vu Quân đang ở đây, nếu khoảnh khắc đó mà bị Vu Quân nắm được thì hắn sẽ bị bóp chết.
“Tịnh Hương! Em nói anh hèn nhát cũng được, nhưng anh là vì em, Vu Quân rất tàn bạo, hắn làm nhà họ Tống phá sản được cũng làm nhà họ Dương biến mất được, thậm chí là tính mạng của chính em. Anh không dám đánh cược.”
Tống Tử Phong vừa nói vừa trao cho Dương Tịnh Hương cái nhìn vô cùng thâm tình. Cổ họng cô đắng chát. Cô không trách Tử Phong mà chỉ cảm thấy bất lực.
“Vậy... chúng ta có thể làm gì?”
Tống Tử Phong nhận thấy đối phương dường như đã rơi vào bẫy. Hắn ta chậm rãi tới gần cô, nói khẽ:
“Chúng ta cần khôi phục nhà họ Tống trước, khi đó anh đã vững căn cơ rồi sẽ loại bỏ được Vu Quân, không để hắn ta chèn ép nữa. Muốn vậy, anh cần em ở bên trong giúp sức. Cầu xin em hãy hiểu và giúp anh!”
“Xem ra năng lực của cậu Tống đây rất lợi hại.” Đột ngột thanh âm lạnh như băng vang lên. Tịnh Hương chết trân tại chỗ. Còn Tống Tử Phong sợ đến hồn bay phách lạc. Môi hắn run run, yết hầu trượt lên trượt xuống.
“Cậu... Mộ Dung!...”
Tịnh Hương giật bắn mình, cô quay sang nhìn Tử Phong, lại nhìn Vu Quân. Bóng dáng cao lớn của anh bước tới, chậm rãi kéo cô về bên mình.
“Em nghĩ tên tiểu nhân này có thể làm chỗ dựa cho em sao?”
“Anh nói ai tiểu nhân?” Động đến Tử Phong, Tịnh Hương ngay lập tức phản ứng.
Vu Quân giận lắm, đôi mắt như tóe lửa, nhưng anh cố nhịn xuống nhếch môi cười.
“Vậy thì em xem hắn có dám đưa em đi khỏi tôi không? Nếu hắn dám thì tôi sẽ rút lại lời nói vừa rồi.”
Tịnh Hương quay nhìn Tống Tử Phong chờ đợi. Hắn nuốt khan xuống, bao tử quặn lên từng cơn. Trước ánh mắt lạnh lẽo như Diêm Vương của Vu Quân, Tử Phong cuối cùng cũng lên tiếng:
“Cậu Mộ Dung, cậu nói gì vậy? Nhà họ Tống khi trước còn rực rỡ thế nào cậu chỉ cần ho một tiếng đã như gián dưới giày cậu, Tử Phong tôi không dám lộng ngôn.”
Dương Tịnh Hương há hốc miệng, cô tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt mình. Trong tâm tưởng của cô, Tống Tử Phong luôn rất chính trực, can đảm, dám nghĩ dám làm, là mẫu đàn ông mà cô luôn ngưỡng mộ bao nhiêu năm nay. Vậy nhưng lúc này hắn lại có thể nói mấy lời không có chí khí như thế.
“Anh Tử Phong... sao anh...? Tịnh Hương không thể nói hết ra được. Cô lấp lửng vì sốc.
Ngay lập tức Vu Quân bật cười lớn:
“Haha! Em thấy chưa? Những gì tôi nói chưa bao giờ sai. Đi thôi!”
Mộ Dung Vu Quân không cho Tử Phong thêm cơ hội lên tiếng nào, anh cầm tay dắt Dương Tịnh Hương kéo đi. Cô muốn ở lại, muốn đối chất trước sự hèn nhát của Tống Tử Phong nhưng vô lực.
“Em ở lại sẽ thêm thất vọng với hắn thôi.”
“Anh im đi. Tất cả là tại anh! Tử Phong bị đả kích, anh ấy là bị đả kích thôi!” Tịnh Hương gào lên. Ngay giữa hành lang khách sạn thanh âm gay gắt, vang lớn khiến mọi người quay lại nhìn. Tất thảy đều bất ngờ.
“Cậu Mộ Dung bị cô gái đó mắng!”
“Tử Phong... là ai?”
Mặt Vu Quân đỏ hết lên, dù mặt nạ đã che một nửa vẫn có thể thấy gân xanh nổi lên giận dữ. Anh kéo tay Tịnh Hương đẩy vào trong căn phòng có treo biển VIP ngay ở đó.
“Em đừng thách thức giới hạn của tôi!” Vu Quân ấm ức gào lên.
“Anh sĩ diện? Anh sợ mất mặt? Anh làm chuyện xấu còn sợ người khác vạch trần?” Tịnh Hương sôi máu, cô vùng dậy khỏi sự khống chế từ Vu Quân, hét vào mặt anh.
Vu Quân túm lấy bàn tay cô, khóa vào lòng mình, môi mỏng run lên vì giận:
“Em có mắng tôi thế nào tôi cũng nhận. Vu Quân này không cần sạch sẽ trong mắt ai. Nhưng Tịnh Hương em lại coi tôi không bằng cái tên nhát gan hèn hạ đó. Em đang thách thức sự chịu đựng của tôi!”
Tịnh Hương sợ đến ngây người. Sự phản kháng nhất thời dừng lại. Đôi mắt to tròn của cô bàng hoàng nhìn Vu Quân.
Người đàn ông này vừa nói rằng dù bị cô mắng thế nào cũng nhận ư? Tại sao anh lại có chấp niệm với cô đến vậy.
“Ưm!” Đột ngột, Vu Quân cúi xuống, ngấu nghiến hôn lên môi Tịnh Hương. Cả người ôm ghì lấy cô.
“Buông ra! Đồ mặt sắt buông ra!” Tịnh Hương gào lên, miệng bật máu.
Nhưng Vu Quân không chịu dừng lại. Anh bắt đầu di chuyển từ môi xuống vùng cổ trắng nõn của cô. Hơi thở nóng sực và đôi mắt tràn đầy ngọn lửa của dục vọng chiếm hữu.
Tịnh Hương sợ đến mất mật, cô dùng bàn tay ôm lấy đầu Vu Quân đẩy ra, nhưng càng đẩy càng kích thích tính chiếm hữu của anh.
“Vu Quân! Anh điên rồi! Anh làm thế tôi sẽ chỉ càng căm thù anh hơn.” Tịnh Hương tuyệt vọng hét lên. Cô mặc dù biết, nếu đã rơi vào tay anh, chuyện này xảy ra là sớm muộn nhưng cô vẫn mong đợi một ngày Vu Quân không còn chấp niệm với mình nữa, cô có thể đi.
“Không phải em vẫn luôn căm thù tôi sao? Nếu căm thù cũng là một dạng quan tâm, như thế cũng tốt.” Tiếng Vu Quân khô khốc nói. Thanh âm như thể thứ gì đó đứt gãy, nghe cực kỳ đau lòng.
Tịnh Hương không hiểu vì lẽ gì đột nhiên cảm thấy tim mình lạc nhịp một cái. Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt thâm tình đang hướng về cô dù cô chỉ thấy đúng đôi mắt và môi anh. Nhưng cô chợt nhớ, dường như chưa bao giờ Tống Tử Phong nhìn cô như vậy, cũng chưa bao giờ vì cô mà nói những lời không còn chút tự trọng nào như vậy. Tịnh Hương thấp giọng:
“Anh nói thật đấy à?”
Nếu như Tịnh Hương không hỏi, Vu Quân có lẽ sẽ khá hơn.
Anh quay người, đôi mắt đục ngầu, điên cuồng kéo phăng tấm khăn trải bàn xuống.
“Còn nghi ngờ? Không đúng. Em vẫn luôn nghi ngờ!”
“Rầm!” Vu Quân đá bay cái ghế sô pha khiến nó xoay một vòng rồi phi thẳng vào tủ.
Tịnh Hương ngây người, tim đập thình thịch. Rất nhanh, Vu Quân như con hổ khát mồi xông thẳng đến ôm lấy Tịnh Hương rồi ném cô lên giường.