- Cái gì? Nàng vừa mới nói cái gì?
Nàng vẫn điềm đạm, ánh mắt cực kì hiền lành ngước lên nhìn Hoàng Thượng rồi kiên định nói tiếp:
- Thần thiếp nói, thần thiếp muốn xin người cho thần thiếp tới vùng ngoại...
- Không được, tuyệt đối không được!
Nàng là nàng ghét nhất mấy người hay nhảy vào cổ họng lắm đấy nhé! Người ta đang nói mà nhảy bổ vào người ta một cách bất lịch sự như thế à? Có ra dáng một ông vua vĩ đại không cơ chứ? Không, hoàn toàn là lừa người... Nàng ngoái lại nhìn mấy vị quan văn quan võ đang xì xào bàn tán về nàng, lúc sau nàng lại điềm đạm ngước lên nhìn Hoàng Thượng một lần nữa, lần này trông nàng đáng sợ lắm, nàng cứ lườm hắn mãi, cái ánh mắt sắc nhọn gớm ghiếc ấy cứ chăm chăm vào khuôn mặt nghiêm nghị của hắn, hắn khẽ rùng mình mà không ai biết. Rồi hắn ho nhẹ:
- Đây không phải việc của nàng. Công việc của nàng chỉ ở trong viện kia, quản lý sổ sách, giữ gìn viện của nàng sao cho vẹn toàn là được. Còn những việc này cần gì một nữ nhân như nàng nhúng tay vào?
- Người đang khinh thường phận nữ nhi như thần thiếp?
- Nào có, nào có. Lại đây nào...
Hắn vời vời nàng bước đến lại gần, cưng chiều nàng mà cho nàng ngồi luôn lên đùi không có phép tắc, nàng với cái vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh. Người người bàn tán, người người nhìn. Người người khen tình cảm hai người họ mặn nồng, người người lại chê họ không tuân theo lễ nghi. Nhưng đến cái lúc hắn quét ánh mắt đáng sợ ấy một lượt thì tất cả quân thần đều im lặng và run sợ lên từng đợt.
Hắn nói khẽ, búng nhẹ mũi nàng:
- Thân là Hoàng Hậu của một nước, cần gì phải tới nơi nguy hiểm ấy cơ chứ? Trẫm nhất quyết không đồng ý.
- Phải đấy, phải đấy.
- Hoàng Thượng nói chí phải, tới đó ngộ nhỡ người lại bị lây truyền bệnh dịch, gây tổn hại cho cơ thể thì quả không hay ho gì. Chi bằng người có cao kiến gì xin cứ nói, chúng thần xin nghe theo lời chỉ dạy của nương nương.
Khuôn mặt nàng lúc bấy giờ hết sức bình thường nhất có thể, nàng đứng dậy, nói:
- Đến danh y còn chẳng làm gì được huống hồ là cái vị? Chỉ cần cho bổn cung thời hạn đúng năm ngày, nhất định sẽ giải quyết được bệnh đậu mùa. Dù không thể triệt để nhưng cũng không tới mức tăng thêm.
- Không được, nhất định không được ạ.
- Phải đấy thưa nương nương... Mọi việc cứ để chúng thần là được rồi ạ.
- Hôm nay lời của bổn cung tất cả các ngươi đều không coi ra gì?
Nàng tức giận với khuôn mặt lạnh băng như sắt đá nhìn bọn họ. Họ nớp nớp lo sợ mà rón rén nhìn lại nàng. Hoàng Thượng cũng hết cách, với thính cách của nàng chắc chắn sẽ không chịu để yên dù có khuyên ngăn cỡ nào. Thôi thì hắn cũng đành thuận theo:
- Được, trẫm phê chuẩn nhưng...với một điều kiện.
Nàng cười hiền hỏi lại:
- Là gì?
- Nàng đi đâu, trẫm theo đấy!
Cả quan văn quan võ hùa vào can ngăn, ai lại để Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đi dẹp yên bệnh dịch bao giờ?
- Bẩm Hoàng Thượng, mong người suy xét lại ạ.
- Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, như thế là rất nguy hiểm ạ.
Mặt ai nấy cũng sợ hãi, tay chân run lên lẩy bẩy. Nếu như để Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đi tới đó ngăn ngừa bệnh đậu mùa thì khác gì trách đám quan lại vô tích sự cơ chứ? Thế nhưng ý vua đã quyết, không thể thay đổi được.
- Bãi triều...
Hắn dìu nàng vào hậu cung, khi đã không một bóng người, hắn chau mày quát:
- Ngươi lại tính giở trò gì đây?
- A ha, trò gì là trò gì? Ngài nghĩ bụng dạ ta xấu tới thế cơ à? Đơn thuần thôi, chỉ là giúp ngài chuyện lớn, ngược lại ngài phải giúp ta chuyện nhỏ. Yên tâm, nhỏ thôi!
- Chuyện gì?
- Ngài chớ nóng vội. Đợi đến khi xong xuôi sự việc, ta sẽ nói cho ngài biết sau. Còn giờ thì ta về đây, đói quá rồi!
Nói xong nàng tức tốc rời đi, bụng nàng sáng sớm do dậy muộn mà chưa kịp ăn gì, giờ nó cứ réo ầm mãi lên, cồn cào và khó chịu. Hắn khó hiểu lắc đầu vài cái rồi mỉm cười nhè nhẹ, nói thầm:
- Lật mặt nhanh thật!
Hôm sau hắn cùng nàng tới khu ngoại ô phía Tây, cảnh nhà nát cửa tan, mùi ẩm mốc bốc lên thật sự rất khó ngửi. Người chết đói, chết khát nằm ngổn ngang bên đường. Ai ai cũng gầy gò ốm yếu, những đứa trẻ khóc than đáng thương vô cùng. Họ bò lê bò lết trên đường, khấn xin người qua lại vài miếng bánh mà người ta chẳng ai chịu cho. Có khi họ còn né ra xa hơn vì sợ bẩn và sợ lây bệnh. Dần già, nơi đây gần như là một vùng đất chết. Sự sống còn của người dân mỏng manh như gang tấc, họ có thể bị cướp đi sinh mạng bất cứ khi nào.
- Khấn xin ngài, xin ngài mở lòng từ bi cho một miếng ăn. Khấn xin ngài...con ta sắp không qua khỏi nữa rồi...
Vì lòng từ bi và lòng thương người vô đáy, nàng đã xuống kiệu và kêu người phát bánh cho từng người dân. Thấy trên da thịt họ toàn là mẩn ngứa, họ gãi tới mức chảy máu, xé da xé thịt. Nguồn nước thì ô nhiễm trầm trọng, không có một chút lương thực nào để bỏ bụng. Chứng tỏ quan lớn quan bé ở đây đã nuốt trọn ngân lượn cũng như nguồn thực phẩm của người dân mà đã được chu cấp.
Nàng kêu binh lính lấy thùng nước phát cho họ, phát áo mới cho họ, phát cả từng miếng bánh từng bát cháo hành đạm bạc. Nàng cười với họ thật trìu mến, bấy giờ hắn mới biết, nàng cũng biết cười, nàng cũng biết sẻ chia và cảm thông cho từng người của từng hoàn cảnh. Bấy giờ hắn mới nhìn nàng bằng một con mắt khác, một con mắt tràn đầy sự yêu thương và sự trân trọng vô bờ. Có lẽ, tình cảm trước giờ mà hắn luôn dành cho nàng, hôm nay đã thoát khỏi thành vây của kẻ thù không đội trời chung ấy. Có lẽ, tình cảm ấy đã không gì ngăn cản được hắn nữa rồi... Bởi vì hắn là vua, bởi vì nàng là Hoàng Hậu của hắn.
Hắn nhìn họ qua tấm rèm xanh xanh bay phất phới trong gió, tự nhiên hắn thấy yêu đời hẳn lên. Bệnh đậu mùa có gì khó chữa, khi mà có một người tuyệt vời như nàng ở kia? Nạn đói có gì khó khăn khi mà có một ông vua cao cao tại thượng ở chỗ này.
Lý Nghiêm ra lệnh cho quân sĩ đi về thành lấy nước sạch phân phát cho người dân, lấy thêm lương thực thực phẩm và áo quần mới thơm tho phát cho họ. Hắn ra lệnh cho binh sĩ tháo gỡ niêm phong cấm khẩu tại vùng và tuyên bố khẳng định dịch bệnh đậu mùa không có gì nguy hiểm. Hắn đặt niềm tin cao thượng vào nàng, hắn tin nàng có thể làm được kì tích.
- Hoàng Hậu, trẫm bảo nhỏ nàng cái này...
- Gì thế? Mà sao tự nhiên ngài xưng hô nghe lạ tai thế?
- Tiểu Kiều, nếu như nàng có thể ngăn ngừa được bệnh đậu mùa này thì trẫm nhất định sẽ trọng thưởng cho nàng.
Tính vốn ham của mà lại tò mò, nàng hí hửng hỏi ngay:
- Thưởng gì thế?
- Trẫm thưởng cho nàng một đêm hữu tình sắc xuân, tấm thân này...nguyện trao cho nàng thỏa sức thưởng thức. Sao hả? Nàng vui không?