Suy đi tính lại hắn vẫn quyết định đi tới viện của nàng xem thử tình hình.
Nàng vẫn ngâm mình trong bồn nước lạnh, khuôn mặt khó chịu ngước lên nhìn trần nhà, trong người thì rạo rực sắc xuân, hơi thở nồng nàn hòa quyện với hương hoa nhè nhẹ loan tỏa khắp căn phòng. Nàng chau mày lại nói với A Đào:
- Rắc thêm cánh hoa cho ta.
- Vâng... Mà nương nương này, nô tỳ thấy Thái Hậu cũng thật là quá quắt. Ai lại chơi cái trò bỉ ổi tới thế cơ chứ nhỉ? Hơn nữa, lại là chất cấm.
Nàng thuận tay nghịch ngợm làn nước mát lạnh, té nhẹ nhẹ lên người nàng, nước cứ từ từ chảy từ trên xuống dưới thật gợi cảm. Đường cong nàng thật hoàn hảo, bầu ngực căng tròn lại săn chắc cứ phập phồng theo từng hơi thở. Mái tóc đã ướt hết cả, nước cứ thế tí tách men theo từng sợi tóc mà rơi xuống sàn nhà. Nàng nghĩ ngợi rồi nói tiếp:
- Nói rồi, đừng gọi ta là nương nương. Nghe hai tiếng nương nương thật là thảm hại, nó làm ta cứ ngỡ già đi cả chục tuổi xuân mất rồi...
- A Đào quên mất thưa tiểu thư.
- Chuẩn bị trang phục cho ta, ta muốn đi nghỉ ngơi sớm.
- Dạ đỡ rồi sao ạ?
- Vẫn chưa, nhưng nếu cứ ngâm thế này mãi thì ốm mất. Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì nữa, A Đào?
A Đào tính với lấy cái khăn đưa cho nàng thì bị Hoàng Thượng ngăn lại, hắn ho lên vài tiếng rồi lo lắng hỏi nàng:
- Ngươi sao rồi?
- Hả?
Trong khi nàng đang quay lưng lại với hắn, hắn đã phải quệt mũi vài lần vì sợ nó lại chảy máu. Nước da nàng thật trắng, lại mềm mại, bàn tay nàng thon dài và rất đẹp. Chỉ nhìn bóng lưng ấy thôi cũng đã khiến cho hắn mê mẩn đôi phần. Quái lạ, trên thế gian này hắn đã từng chứng kiến rất nhiều nữ nhân luôn muốn sà vào lòng hắn, muốn trèo cao với hắn mà con tim hắn vẫn lạnh băng như sắt đá. Ấy thế mà cứ khi nhìn thấy nàng, con tim ấy như muốn nhảy luôn ra ngoài, nó cứ đập thình thịch vội vã mà như muốn nổ tung ra luôn ấy. Cứ nhìn thấy nàng là khuôn mặt vốn lạnh lẽo, sắc bén và tàn độc ấy lại tự nhiên ửng hồng, lắm lúc không kiềm chế được mà chỉ muốn bổ nhào vào người nàng, chiếm hữu làm của riêng.
Nay hắn đi nhẹ thế, bước đi nhẹ nhàng không rõ tiếng chân. Nó làm nàng không phát hiện ra có điều gì bất thường. Đến cái giây phút định mệnh ấy, giây phút mà hắn cầm chiếc khăn từ tay A Đào bước đến gần nàng bà hỏi câu quá là vô tư kia thì nàng bỗng chợt giật mình, há hốc kinh ngạc. Lúc sau nàng thẹn quá liền cầm gáo nước múc đầy, tạt mạnh vào người hắn. Hắn như giật mình mà không kịp né tránh, kết quả hắn ướt hết y phục của hắn. Đã thế lại còn bị nàng đuổi ra ngoài.
- Ai cho phép ngài vào đây?
- Trẫm chỉ quan tâm ngươi...
- Ta cần sao? Chỉ cần ngài đừng xuất hiện trước mặt ta là ta đã mãn nguyện lắm rồi.
- Ngươi ghét trẫm?
- Nếu ngày cứ hành động như ngày hôm nay, có khi ta sẽ tức điên lên mất. Biến ngay ra ngoài, ngay bây giờ!
Hắn bị đuổi mà lòng tức tức, khuôn mặt hắn méo mó nhìn ra chỗ khác, ấp úng:
- Được, từ giờ trẫm sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Nói rồi hắn xoay người rời đi, bỏ lại mình nàng vẫn đang ôm chặt người ở dưới bồn tắm. Đấy, hắn đoán có sai đâu. Biết ngay là nàng ta sẽ ghét hắn mà. Biết thế ngay từ đầu hắn đã chả tới cho rồi, tự nhiên lại bị chửi oan, đã thế lại còn bị tạt nước lạnh vào người nữa chứ. Giá nếu đấy mà là nữ nhân khác không phải nàng, chắc hắn sẽ lôi cả nhà người đó ra xử trảm vì tội phạm thượng luôn quá.
Sau khi hắn rời đi, nàng vội vã mặc y phục của mình, thở dài:
- Thật phiền phức!
- Tiểu thư, vừa nãy thật sự xin lỗi tiểu thư. A Đào tính nói với người nhưng Hoàng Thượng đáng sợ quá, ngài ấy vừa lườm A Đào, đuổi A Đào, cho nên...
- Không sao đâu, dù sao cũng chưa mất mát cái gì.
- Nhưng người bị Hoàng Thượng nhìn thấy rồi còn đâu?
- Cũng chỉ là bóng lưng, không đáng ngại. Cứ coi như đền bù cho khoản hôm qua ta sờ soạn hắn là được. A Đào, chuẩn bị giường cho ta.
- Vâng.
Nàng mệt mỏi với ly trà uống hết cạn, có khi nàng phải tuyển tú, phải như vậy thì tên Hoàng Thượng ấy mới không tới làm phiền nàng nữa. Nhưng ngoài thành đang hoành hành dịch bệnh đậu mùa, lúc bấy giờ làm gì có thuốc tây như thời hiện đại của nàng từng sống đâu, đối với họ bệnh đậu mùa là một căn bệnh hiểm nghèo, không thể cứu chữa được. Mà khổ nỗi, nàng chỉ biết võ thuật chứ không biết gì về y dược. Lấy cái gì ra mà giúp bách tính đây? Nhưng nàng sẽ thử xem, dù sao thì nàng cũng là Hoàng Hậu của một nước, cũng đâu thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu như nàng không muốn chết, thì nàng càng phải lập nhiều chiến công, nàng phải lấy được lòng dân, có khi ấy khi mà phụ thân nàng phản quốc cướp ngôi, thì nàng may ra còn giữ được tính mạng.
Hôm sau tại triều.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, đã một tuần rồi mà ở vùng ngoại ô phía Tây đang hoành hành một căn bệnh đó là bệnh đậu mùa, nếu bây giờ không có cách xử lý kịp thời thì dịch bệnh sẽ lan ra cả thành mất ạ.
- Các khanh có cao kiến gì?
- Bẩm, giờ chủ có thể là dồn hết tất cả người bị đậu mùa, khoanh vùng lại và niêm phong cấm khẩu. Có thế mới không phát tán ra ngoài.
- Khanh nói như vậy khác gì giết chết những người dân bị bệnh? Thừa tướng, ngươi có cao kiến gì không? Nói trẫm nghe thử.
- Thì chỉ có cách đấy thôi ạ, các danh y cũng đều bó tay hết cả rồi. Thần nghĩ nên giết họ trước để ngăn ngừa hậu họa về sau.
Thừa tướng vừa dứt lời đã bị Hoàng Thượng cười khẩy, hắn vuốt cằm nói kháy lại thừa tướng:
- Đúng là phong cách của thừa tướng có khác người.
Mọi người lại cứ tưởng hắn đang khen nên bàn tán xôn xao, rầm rộ cả triều chính. Bấy giờ mới có người bước vào, hùng hồn phản bác lại ý kiến của phụ thân mình cũng như " lời khen " của hắn khiên mọi người kinh ngạc ngoái lại nhìn:
- Khác người? Quả là rất khác người. Nhưng nếu đã giết chết họ rồi thì còn nói gì là cao kiến? Danh y không làm gì được, bổn cung làm được. Hoàng Thượng, thần thiếp hôm nay tới đây là có điều muốn thỉnh cầu ngài.
- Nàng nói xem...
- Xin Hoàng Thượng cho phép thần thiếp tới khu ngoại ô phía Tây để ngân ngừa bệnh dịch đậu mùa.