Hai dòng khí kia gần như muốn đông lạnh cả người nàng, nàng liều mạng điều động lưu chuyển nội lực ở bên trong thân thể mới không đến nỗi nháy mắt bị ngưng tụ biến thành một bức tượng băng. Tuy nhiên, trên mặt trên môi nàng đều nổi lên một tầng băng sương trắng như tuyết, nhìn qua có chút dọa người.
"Đế Tôn......" Đồng tử phía sau Đế Tôn đã từng giúp Ninh Tuyết Mạch lấy lại công bằng khom người: "Đế Tôn thủ hạ lưu tình, nàng chỉ là một hài tử, nếu như có chỗ đắc tội Đế Tôn, mong rằng Đế Tôn hãy thả cho nàng một con ngựa. Rốt cuộc Đế Tôn còn từng cứu nàng một lần, nàng thật ra rất biết ơn......"
Quý Vân Hoàng vừa thấy không ổn, vội vàng tiến lên một bước, cũng khom người cầu tình theo.
Đôi mắt dưới chiếc mặt nạ của Đế Tôn chợt lóe, thờ ơ nói: "Bản tôn sao có thể chấp nhặt với một hài tử, ta chỉ thử xem công phu của nàng mà thôi." Ống tay áo của hắn khẽ nhúc nhích, hai dòng khí quay xung quanh thân thể Ninh Tuyết Mạch bay ra bên ngoài đại điện, xuyên qua kẹt cửa chui ra.
"A --" Bên ngoài truyền đến một tiếng hô nhỏ bị cắt đứt giữa chừng, ngay sau đó không còn động tĩnh nào nữa.
"Mặc dù là phế tài, nhưng không hoàn toàn là phế vật. Bỏ đi!" Đế Tôn rốt cuộc thả người, chỉ là lời nói có chút ác độc.
Dưới tình huống địch mạnh ta yếu, Ninh Tuyết Mạch tất nhiên không ngốc tranh cãi đến cùng với hắn, vì thế nàng cười cười: "Đa tạ Đế Tôn, năm ngoái ta mua một chiếc đồng hồ, Đế Tôn cũng là một vị thần, Tuyết Mạch cáo lui." Nàng nói xong xoay người rời đi.
Đế Tôn cũng không hiểu một số lời trong câu nói đó của nàng, ngây người một lát, Ninh Tuyết Mạch đã mở cửa rời đi.
Một ánh sáng lạ lùng loé lên trong mắt hắn.
Tiểu nha đầu này rõ ràng là một phế tài, nhưng lại có một thân ngạo cốt, kỳ lạ hơn chính là thể chất của nàng khác với người bình thường, không ngờ lại không bị băng xuyên chưởng của hắn gây thương tích......
......Edit: EmilyTon.....
Ninh Tuyết Mạch bước ra khỏi cửa, ánh mặt trời thiêu đốt bên ngoài, ấm áp dễ chịu phản chiếu ở trên người nàng, khiến nàng không nhịn được duỗi eo lười đón ánh mặt trời. Nhưng nàng duỗi eo lười được nửa chừng thì dừng lại. Hai hàng thiếu niên như hoa xếp thành hình cánh quạt vẫn đứng ngoài cửa, tư thế vẫn gọn gàng như cũ.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, không ngờ bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế giống như khi Ninh Tuyết Mạch đi vào.
Vị Đế Tôn này xem ra không phải chỉ khắc nghiệt giống như bình thường!
Không uổng là người sống gần hai ngàn năm, chẳng những cổ hủ còn lạnh lùng như một khối quan tài.
Ngay cả thuộc hạ cũng bị hắn dạy dỗ thành đức hạnh này, hành động có nề nếp giống một đống quan tài nhỏ --
Ánh mắt nàng dừng ở trên một bức tượng điêu khắc bằng người cách cánh cửa không xa. Hơi khựng lại một chút!
Nàng nhớ rõ, vừa rồi khi nàng đi vào hình không thấy bức tượng băng này bày ra trước cửa?
Hơn nữa, tượng băng này quá sinh động như thật, lông mày đôi mắt mũi miệng không có chỗ nào không giống người thật như đúc, thậm chí quần áo trên người này cũng không khác gì với quần áo của thị vệ trong cung. Di, bộ dáng thị vệ này có chút quen mắt, vừa rồi nàng từng gặp ở bên người hoàng đế......
Ninh Tuyết Mạch nhìn hắn há nửa miệng, trừng lớn đôi mắt, trong lòng vừa động.
Hay là đây căn bản không phải là tượng băng, mà là người thật? Vừa rồi bị Đế Tôn làm ra gió yêu ma khiến hắn đóng băng?!
Nàng không nhịn được muốn tiến lên nhìn một cái.
"Cô nương, hắn đã bị đóng băng, trong vòng mười hai canh giờ (24h) sẽ tự cởi bỏ, không thể di chuyển." Một vị thiếu niên ngăn cản bước chân nàng, thấp giọng mở miệng.
Giọng nói kia cực kỳ nhỏ, nhưng Ninh Tuyết Mạch cũng có thể nghe được. Hiển nhiên nơi này cần phải tuyệt đối yên tĩnh, những thiếu niên này không dám mở miệng nói chuyện, chỉ có thể dùng công phu truyền âm nhập mật.
Quả nhiên là lão thần côn kia đã làm ra gió yêu ma!
Không ngờ gió yêu ma lại lợi hại như vậy, có thể khiến người nháy mắt biến thành một bức tượng đóng băng --
Đây là cảnh giới niệm lực của cao thủ tuyệt đỉnh?
Quả nhiên là thần kỳ khiến người muốn nghiến răng!