Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến nỗi Ninh Tuyết Mạch gần như có thể đếm được lông mi của hắn có bao nhiêu sợi.
Nàng không biết khuôn mặt Đế Tôn trông như thế nào, nhưng chỉ nhìn lông mi có thể thấy rất đẹp, rất dài, rậm, định hình rõ ràng......
Không phải hắn mang lông mi giả, đúng không? Đôi mắt đen như mực, giống như đeo kính áp tròng......
"Ngươi đang chửi thầm bổn tọa cái gì?" Đế Tôn một lần nữa mở miệng.
"Sao có thể?! Đế Tôn văn thành võ đức, nhất thống......" Ninh Tuyết Mạch tất nhiên không thừa nhận, ánh mắt trong suốt ngây thơ.
Nàng chỉ thuận miệng nói ra, suýt nữa đã nói những lời trong tiểu thuyết Kim Dung.
Đế Tôn: "Nhất thống cái gì?" Giọng nói của hắn vừa lạnh vừa nhẹ.
"Ồ, Tuyết Mạch muốn nói Đế Tôn văn thành võ đức, thiên hạ toàn phục." Ninh Tuyết Mạch kịp thời sửa miệng, không nói ra "nhất thống giang hồ".
Đế Tôn kiêu ngạo như vậy, đừng nói giang hồ, ngay cả các hoàng đế trên đại lục này nhìn thấy hắn cũng phải tất cung tất kính như vậy, hầu hạ giống như tôn tử.
Nhất thống giang hồ không phải là đang khen hắn, ngược lại là muốn giảm uy phong của hắn.
Đế Tôn này xấu tính như vậy, nàng không muốn chỉ vì một câu nói đã bị hắn đông lạnh thành tượng băng. Đế Tôn thờ ơ nhìn nàng một lát, cuối cùng buông tay nàng ra: "Miệng lưỡi trơn tru, không biết......" Hắn nói được giữa chừng thì dừng lại, không có đầu đuôi.
Ninh Tuyết Mạch ngước mắt nhìn hắn, nhưng mặt nạ của hắn quá kín, nàng không thể thấy rõ vẻ mặt của hắn, càng không biết ý nghĩa đằng sau lời nói của hắn.
Nàng đợi một lát, Đế Tôn lại không nói lời nào nữa, chỉ dùng khăn gấm thong thả ung dung lau tay.
Ninh Tuyết Mạch: "......"
Nàng lui về phía sau hai bước: "Nếu Đế Tôn không có gì chuyện gì cần Tuyết Mạch xử lý, Tuyết Mạch cáo lui."
Đế Tôn đang dùng khăn gấm lau tay, hắn rất cẩn thận, lau từng ngón một, ngay cả khe hở ngón tay cũng không buông tha. Hắn vừa nghe nàng nói như vậy, liếc mắt nhìn nàng chằm chằm một cái, giơ tay, một quả táo xanh biếc bay vào trong lòng bàn tay Ninh Tuyết Mạch: "Ăn nó."
Ninh Tuyết Mạch là bậc thầy dùng độc, bất cứ thứ gì một khi qua tay nàng, nàng đều có thể nhìn ra được có độc hay không có độc. Nàng nhẹ nhàng nắm chặt quả táo kia ở trong tay, biết rằng thứ này không hề có độc, cũng không bị hạ cổ, xem như đồ sạch sẽ, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì nếu nàng ăn nó.
Nàng bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Đế Tôn vừa mới ném khăn xuống một cái, rất hiển nhiên, vị Đế Tôn có thói ở sạch cực kỳ nghiêm trọng, khinh thường bất luận kẻ nào có tiếp xúc thân thể, vì thế nên mới lót khăn tay nắm cổ tay nàng không nói, sau đó còn lau tay......
Nàng hơi mỉm cười, nhấc ống tay áo của mình lên, xoa mạnh quả táo kia, gần như lau sạch một lớp da táo mới cho vào trong miệng, nhai vài cái, lúm đồng tiền như hoa: "Đa tạ Đế Tôn ban táo."
Quả táo này cực kỳ xanh, nhưng không ngờ hương vị lại cực kỳ ngọt, mang theo hương táo nồng đậm, khiến nàng chảy nước miếng ngay trong nháy mắt.
Đế Tôn: "......" Hắn nhìn nhìn ống tay áo bị Ninh Tuyết Mạch chùi quả táo xong rồi xé ra và ném xuống đất, không biết xui xẻo làm sao, ống tay áo kia lại nằm bên cạnh khăn tay hắn vừa ném ra.
Đôi mắt Đế Tôn lại nhìn chằm chằm trên mặt nàng một lát, vung ống tay áo lên, hai khối vải trên mặt đất nháy mắt biến mất, chỉ còn lại hai dòng khí, vây quanh Ninh Tuyết Mạch.
Ninh Tuyết Mạch nháy mắt rùng mình một cái, đôi mắt nàng như bị nhiễm độc, nhìn ra được hai dòng khí kia chính là khăn tay và ống tay áo đã bị hoá khí......
Không thể xem thường công lực của vị Đế Tôn này, không ngờ nháy mắt có thể hoá khi vật phẩm, xem ra không phải là một người đơn giản mà là một người có nhiều mánh khoé, có chút tài năng!
Hai dòng khí kia gần như muốn đông lạnh cả người nàng, nàng liều mạng điều động lưu chuyển nội lực ở bên trong thân thể mới không đến nỗi nháy mắt bị ngưng tụ thành một bức tượng băng.