Trên người Tống Trường Lâm đang quấn chăn nhỏ của con trai, hai tay ôm cốc nước, đang thử độ nóng để uống, kết quả bị cháu trai hỏi như vậy, anh cúi đầu nhìn lại hình tượng của bản thân, vội vàng kéo chăn nhỏ xuống, cười nói: “Chi Hiếu về rồi à, vừa rồi cậu trèo lên mái nhà lắp dây anten nên mới bị đông lạnh, bây giờ ngồi trên kháng cho ấm áp chút.”
“Dây anten?” Tống Chi Hiếu đương nhiên biết khi nào mới phải lắp dây anten, lúc trước mỗi ngày không thấy nhóc ở nhà thì chắc chắn lại chạy đến nhà bạn học xem ti vi rồi? Cậu bé nghe cậu hai nói vậy, nhanh chóng chạy về phía bàn nhìn, sau đó ngạc nhiên và vui vẻ nói: “Trời ạ, nhà mình mua ti vi rồi ạ? Lớn vậy sao ạ? Khà khà, ông bà cũng anh minh hơn rồi, ông bà mua lúc nào thế ạ? Sao cháu không biêt ạ?” Theo lí mà nói nếu ông bà ngoại vào huyện mua ti vi thì nhất định sẽ nói cho mẹ cậu bé và cậu ba biết chứ, tại sao lại không có chút tiếng động nào vậy?
“Trời lạnh thế này, ông ngoại cháu sao đi được? Đây là hôm nay mợ và cậu hai cháu mang về, còn chưa kịp nói với cháu đó.” Trương Xảo Phương cười gấp chăn nhỏ lại, sau đó cô lấy áo khoác của cha chồng khoác lên người chồng cô.
“Đây là cậu mợ mua ạ?” Tống Chi Hiếu tặc lưỡi, mấy tháng trước nhóc nhận được máy ghi âm cậu mợ gửi về đã đủ kinh ngạc, không ngờ cậu mợ còn có tiền để mua ti vi cho ông bà ngoại?
“Ừ, dù sao trong nhà có xe, thuận tiện mang về luôn.” Tống Trường Lâm kéo áo khoác lên vai, mở to miệng uống nước gừng, nước cốc nước vào bụng anh cũng thấy trên người ấm áp hơn chút,
Tống Chi Hiếu vẻ mặt vui vẻ sờ ti vi, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng cũng suy nghĩ kĩ, sau này cậu bé trưởng thành, cũng muốn giống cậu hai, cưới một người vợ giống mợ hai, sau đó kiếm nhiều tiền hơn, đến lúc đó lại hiếu thảo với mẹ, với ông bà ngoại, và cả cậu mợ hai nữa. Còn hai người cậu khác thì thôi đi, chỉ nghĩ thôi cậu bé cũng thấy phiền.
“A, nha. . .” Tiểu Hữu nhân lúc mẹ đứng lên lấy quần áo, nhóc bám riết không tha bò đến bên chân của cha, túm chặt chân cha, sau đó bắt đầu vui vẻ cười khanh khách.
“Thằng nhóc thối này, cái gì cũng bắt.” Tống Trường Lâm vội vàng co chân lại, ngồi xếp bằng ngăn trở, với tính cách của hai quả trứng ngốc nhà họ, bắt được cái gì cũng vui vẻ cho vào miệng, anh cắn bàn chân trần của con trai không sao, nhưng không thể để con trai anh cắn bàn chân to của anh được?
“Ôi, hai nhóc giống nhau như đúc ạ.” Đứa nhỏ bật cười khanh khách khiến Tống Chi Hiếu bị dời sự chú ý, sao cậu nhóc lại quên mất là nhóc đến đây xem em trai chứ? Cậu đi đến cạnh giường đất thì thấy mợ hai đang túm một em nhỏ ra khỏi người cậu hai, đặt cách xa đầu giường, kết quả là vừa quay người lại thì một em khác cũng đang bò lên người cậu hai, túm lấy ống quần của cậu muốn bò lên tiếp. . . Cậu bé thấy mợ hai túm em này rồi lại quay lại túm em kia, Tống Chi Hiếu bị chọc cười ha hả, hai em trai này thật dễ chơi, bị túm ra cũng không khóc, chỉ lật người rồi nhíu mày lại tiếp tục bò lại.
“Con cười cái gì thế? Em trai không ngủ sao? Con đừng để em sợ.” Tống Trường Hà mở cửa vào nhà nói với con trai, chị còn chưa vào cửa đã thấy giọng của con trai, cũng không biết có chuyện gì mà khiến con chị cười vui như thế?
“Mẹ hai em rất hay nhá, không hề thích khóc mà còn thích bò đến gần cậu hai.” Tống Chi Hiếu cười nhìn một em đang nhíu mày, khó chịu trừng to hai mắt nhìn cái chân của mợ hai đang ngăn chúng, Tống Chi Hiếu cười chảy cả nước mắt,tại sao trước đây cậu bé không thấy Nữu Nữu dễ chơi như vậy chứ? Hình như mỗi lần cậu bé trông Nữu Nữu chỉ mong bà ngoại nhanh chóng về mà thôi.
Tống Trường Lâm muốn nói đó là cha của các em, sao bọn họ có thể không vui chứ? Nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống, chị tức giận vỗ một cái lên lưng con trai, nhẹ giọng nói: “Mẹ đã bảo con nhỏ tiếng một chút, đứa bé nhỏ như vậy dễ bị giật mình, nếu thật sự bị cái mồm to của con dọa khóc thì con không xong với mẹ đâu.” Nói xong chị cũng không để ý đến con trai đang che miệng cười trộm, chị cười nói với Trương Xảo Phương:
“Chị đoán hôm nay các em sẽ về, không ngờ đúng thật, trên đường sao rồi em? Cả quãng đường đứa nhỏ có ngoan không? Mọi người có bị lạnh không?” Miệng hỏi, nhưng chị cũng nhanh chóng đi đến bên kháng, thử đưa tay muốn ôm đứa nhỏ, sau đó ngạc nhiên phát hiện, vậy mà đứa nhỏ này lại để chị ôm?
“Ôi, cháu chị còn nhận ra cô cả này? Vừa rồi mẹ còn nói cháu sợ người lạ, không ngờ thật sự cho chị bế?” Tống Trường Hà vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, chị vốn luôn quan tâm đến đời sau của nhà ngoại, hơn nữa lại chăm sóc hai cháu trai hơn một tháng nên tình cảm với hai cháu cũng sâu, hôm nay đứa nhỏ lại để chị ôm, trong lòng vui vẻ đến không thể nói thành lời.
Chị đang cảm thấy mĩ mãn thì lại thấy đứa nhỏ trong tay vươn người đưa tay về phía Tống Trường Lâm, cả người cùng nghiêng về phía anh, náo loạn nửa ngày hóa ra thằng nhóc này thấy trên kháng không thể qua chỗ cha được nên bắt đầu mượn đường từ chỗ Tống Trường Hà.
Tống Trường Lâm vừa buồn cười lại cảm thấy tự hào,lqd, anh vội vàng uống xong cốc nước, cảm thấy người không còn khí lạnh mới nhận lấy con trai bảo bối trong lòng chị gái, hôn một cái, cười nói: “Thằng nhóc thôi, nhớ cha vậy sao?”
Trương Xảo Phương thấy cốc nước trong tay anh đã hết, cũng không tiếp tục làm người xấu ngăn cách ba cha con nữa, cô vừa rút chân về, Tiểu Hữu cũng vội lăn qua, để Tống Trường Lâm ôm thêm một đứa lên bên đùi còn lại.
Sự thật chứng minh, hai thằng nhóc này càng bị ngăn cấm thì càng hăng, càng không cho nó qua thì nhóc càng muốn bò qua, chờ khi không còn ai ngăn thì hai người lại thoải mái ngồi trong lòng cha nói chuyện, hoàn toàn không nhóc nào để ý đến người cha Tống Trường Lâm kia nữa.
“Chị, chị mau ngồi lên kháng cho ấm người, bên ngoài thật lạnh, vừa rồi em trèo lên mái nhà, trời lạnh đến mức em muốn đóng băng luôn.” Tống Trường Lâm thấy con trai không thèm để ý đến anh, anh mới có thể chú ý đến chị gái, anh tự lui người vào góc, nhường chỗ cho chị gái.
“Chị nghe mẹ nói rồi, em cũng quá ngốc, tại sao không mặc nhiều chút. Nhà thím Lan ở bên cạnh muốn lắp dây anten giữa mùa hè mà còn mấy cả nửa tiếng đồng hồ, một mình em mà cũng không sợ đông lạnh.” Tống Trường Hà ngồi vào bên cạnh em trai, sờ sờ bàn chân trần của cháu trai, ngoài miệng thì không ngừng oán trách.
Trương Xảo Phương vừa nghe xong cũng không nhịn được mà bật cười, vừa rồi cha chồng cô cũng dùng giọng điệu này, hai người này không hổ là cha con, thật sự là không hề thua kém.
“Em cũng chỉ là nghĩ đã từng lắp một lần nên lần này có thể nhanh hơn chút, ai ngờ trời lại lạnh đến vậy?” nhưng mà Tống Trường Lâm cảm thấy, so với việc nhà kia hai người làm trong nửa giờ, anh thấy tốc độ của anh không tệ.
“Chi Hiếu đi học ở trường mới thế nào? Thầy giáo và bạn bè có tốt không cháu?” Trương Xảo Phương thấy hai chị em nhà kia đang ngồi nói chuyện, cô cười cười nhìn cháu ngoại trai, phát hiện mới một năm không thấy mà lớn rất nhiều, Doãn Hồng Bác cũng không quá cao, không lẽ đây là cháu trai giống cậu sao?
“Đều tốt ạ, thầy cô giáo và bạn bè đều rất tốt ạ, mợ, cám ơn mợ mua máy ghi âm cho cháu.” Muốn hỏi xem Tống Chi Hiếu cảm ơn nhất là ai, thì người đó nhất định không thể nghi ngờ gì mà là Trương Xảo Phương. Đứa nhỏ lớn như vậy ngoài miệng không nói gì những mà trong lòng cũng có rất nhiều bí mật. Cậu bé mặc quần áo mới có thể thoải mái thẳng lưng đi trong trường học, cũng có một cảm giác tự hào không nói thành lời. Không giống trước đây, trước đây cậu bé luôn mặc quần áo cũ,lqd, mỗi lần bạn bè nhìn cậu lâu một chút cậu luôn có cảm giác như họ đang nhìn bộ quần áo cũ của cậu, cậu bé thường cảm thấy tự ti, khiến cho cậu bé cảm thấy như không thở nổi, quá khó khăn để tiếp thu.
“Cảm ơn cái gì chứ, người ta đều có sao cháu mợ lại không có chứ? Đi nào, mợ mua cho cháu không ít đồ dùng học tập, chắc là cậu hai cháu để ở phòng bên cạnh, mấy mợ cháu mình đi xem đi.” Sở dĩ lần này cô không mua quần áo cho đứa nhỏ là vì thời gian dài không gặp, cũng không biết thằng bé lớn thế nào rồi, bây giờ xem ra là may mà cô không mua, nếu không lại bị chật.
"Nữu Nữu, đi nào, đi cùng bác hai và anh xem có cái gì tốt không nhé?” Trương Xảo Phương cười gọi Nữu Nữu cũng đi, đứa nhỏ này vừa nghe thấy lập tức lùi vào góc phòng, chị cả và chồng cô mấy tháng rồi không gặp, có lẽ không có thời gian quan tâm đến cô bé. Cô bé do dự không hề động, không chịu nhúc nhích, Tống Chi Hiếu chờ không kịp, nhanh chóng tiến lên ôm lấy em gái rồi cùng Trương Xảo Phương đến phòng bên cạnh.