Đoạt Xá Thành Thê

Chương 90



“Cha, đó là cua con nhờ bạn bè mua từ tỉnh D, vì con cua này mà Xảo Phương còn đi tìm sách để học cách nấu đó, chờ đến đêm 30, để cô ấy thể hiện cho mọi người ăn, cả nhà chúng ta nếm thử một chút.” Tống Trường Lâm mang theo hai thùng hoa quả, thấy cha anh đang nhìn thùng cua, thuận miệng cười nói.

Đây là lời nói thật, để tránh lãng phí mấy con cua, Trương Xảo Phương cố ý chạy đến cửa hàng Tân Hoa tìm thực đơn, trước khi về nhà, vợ chồng cô có ăn thử một lần, cảm thấy cũng không kém, điều đáng tiếc là con cua này không tươi mới, nếu không thì ăn càng ngon.

“Được, chờ mấy người chị con về mừng năm mới, chiều 30 chúng ta làm đồ ăn ngon.” Lúc trước con gái ở bên cạnh thì ông thấy có chút phiền, nhưng bây giờ không đứa nào ở bên, trong lòng ông có chỗ không được tự nhiên, thấy sắp đến năm mới, vừa muốn một nhà đoàn viên, cha Tống ngoài miệng không nói nhưng trên mặt lại không giấu được không khí vui mừng.

“Lễ mừng năm mới năm nay chúng ta không chỉ làm hai mâm đồ ăn ngon, còn có thể xem liên hoan cuối năm, mẹ nghe người ta nói, trên các tiết mục trên ti vi đều rất hay, năm nay tốt, chúng ta vừa làm sủi cảo, vừa ngồi trên kháng xem ti vi.”

Mẹ Tống vừa thu dọn đồ vừa thấy thoải mái trong lòng, trong thôn không ít ti vi, nhưng ti vi to như nhà bà lại không nhiều, cho dù có cũng không đẹp và to bằng cái nhà bà, lại nói đây là con trai và con dâu hiếu thảo của bà mua cho, sao có thể giống với những cái tự bản thân mua chứ? Bây giờ cháu trai còn ở trong nhà,lqd, bà hận không thể đi ra ngoài tìm người khoe ra kìa.

“Mẹ yên tâm, con dọn xong đồ trên xe xuống, rồi về nhà con xem bếp lò thế nào, sau đó con sẽ về mắc dây angten, đêm nay nhà mình có thể xem ti vi luôn rồi, không cần chờ năm mới.” Mấy ngày nay anh cứ nhớ đến ánh mắt lúc mẹ anh nhìn ti vi nhà anh, anh luôn thấy không thoải mái, cuối cùng thấy gương mặt tươi cười của mẹ anh, trong lòng anh cũng được thoải mái theo. Anh muốn vào nhà xem con trai anh ăn no chưa, kết quả lại thấy vợ anh cười nói:

“Anh tới đúng lúc, anh mau lấy chuối cho Nữu Nữu đi, con mèo tham ăn này đứng đây nhìn lúc lâu rồi.” Từ khi mọi người ra ngoài, cô bé con liền đứng một bên trợn tròn mắt nhìn cô cho đứa nhỏ ăn cơm, thật ra cũng không có gì ngon, chỉ là cháo trứng gà thôi, nếu cô cho đứa nhỏ này một miếng có khi Nữu Nữu cũng không thèm nhìn nữa, nhưng nhìn cái áo bông bẩn thỉu của đứa nhỏ, cộng thêm gương mặt nhem nhuốc, Trương Xảo Phương không thể đưa thìa ra được. Cô nghĩ nghĩ, vẫn nên thôi đi, chờ chồng cô vào thì lấy đồ ăn ngon cho cô bé, nhà chồng cô không giống với nhà cô, không có xe đẩy lớn, trên kháng cũng không có cái ngăn, cô cũng không dám tùy tiện rời đi, không cẩn thận con trai cô lại ngã.

Tống Trường Lâm thấy cháu gái mang ánh mắt thèm muốn, anh cũng không nhịn được bật cười nói: “Con mèo nhỏ tham ăn, em trai ăn cũng không có gì ngon, chờ bác hai một chút, bác lấy chuối cho cháu.” Năm trước lúc mừng năm mới còn không có chuối đâu, chỉ có chút táo và quýt mà thôi, năm nay nhìn thấy chuối, anh không hề nghĩ ngợi mà mua luôn hai thùng. Có thể nói là trên phương diện này, anh bị vợ anh làm ảnh hưởng, tiêu tiền càng lúc càng không do dự.

Tống Trường Lâm bẻ quả chuối, đưa tới trong tay cháu gái, Nữu Nữu nhìn quả chuối trong tay, cho dù không có ấn tượng nhưng cô bé cũng biết đây là đồ ăn ngon, cô bé ngẩng mặt nhìn Tống Trường Lâm cười cười, sau đó chạy vào trong góc tự ăn,

Tống Trường Lâm buồn cười lắc đầu, xoay người đến bên cạnh kháng, thấy bát trong tay vợ anh đã hết, anh không nhịn được nói với hai cậu nhóc: “hai thằng nhóc thôi, ăn được như vậy, cha mới ra ngoài một lát hai người các con đã ăn sạch một bát.”

Tiểu Tá thấy cha nói chuyện với mình, nhóc vui vẻ cười như điên, không nhịn được muốn bổ nhào vào lòng cha, muốn cùng cha tương thân tương ái, lại bị mẹ nhóc tàn nhẫn ngăn trở: “Chưa ăn xong đâu, muốn chạy đi đâu? Đều ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cho mẹ.” Tống Trường Lâm thấy hai cậu nhóc nhìn anh, lại nhìn mẹ chúng, rồi ngoan ngoãn đàng hoàng ngồi đó lựa chọn cách nghe lòi, chính là đôi mắt nhỏ không ngừng nhìn về phía anh, anh lại không dám nhìn con trai mà quay đầu nói với vợ:
“Có cần lấy thêm chút nữa không em?” Bình thường hai nhóc ăn một bát là đủ, nhưng hôm nay hai cậu nhóc ngồi xe, ăn cũng ít, không biết hai nhóc có no hay chưa?

“Không cần đâu anh, tí nữa em cho anh thêm quả táo là được.” Trương Xảo Phương cho con ăn xong miếng cuối, lại cầm bát và thìa cho chồng, sau đó cô mới đút nước và lau miệng cho đứa nhỏ.

Sở dĩ Tống Trường Lâm chưa đi là vì anh chờ cái bát này, thấy đứa nhỏ không ăn nữa, cũng không còn chuyện gì của anh, anh xoay người ra ngoài chuẩn bị về nhà anh.

Anh lái xe về nhà, chuyển xong đồ vào nhà, lại nhìn bếp lò, thấy trên kháng cũng nóng hổi, lúc này anh mới yên tâm về nhà nghiên cứu dây anten, chuẩn bị cho tốt, cái này rất quan trọng, có nó có thể xem thêm được rất nhiều kênh, không có nó chỉ có thể xem được hai ba kênh mà thôi.

“Trường Lâm, một mình con leo lên mái nhà được không? Nếu không được thì chờ anh trai con đến rồi cùng nhau làm, bây giờ đang mùa đông, trèo lên mái nhà cũng không dễ, hay con đừng lên nữa.” Có thể xem ti vi đương nhiên là tốt, nhưng một mình trèo lên mái cũng không tốt, khiến mẹ Tống có chút lo lắng.

“Không sao đâu ạ, cũng không phải con chưa từng trèo lên mái mà, lại còn có cha con nữa, cha ở dưới giữ thang và đưa dây cho con là được, không quan trọng ạ.” Thật ra hai anh em lâu rồi không gặp, anh rất nhớ anh cả, nhưng anh thật sự có chút sợ hãi với chị dâu, gần như mỗi năm lúc gặp mặt chị ấy đều đối nghịch với vợ anh, bây giờ vợ anh còn đang cho con bú, nếu tức giận mà để lại tật xấu thì sao, đến lúc đó anh phải đi tìm ai đòi lại lí lẽ bây giờ? Cho nên thấy có thể ít gặp thì ít gặp, anh cũng không có cách nào khác.

“Nó là một người đàn ông, trèo mái nhà thôi có gì mà không được? Nếu thật sự không làm được thì còn có tôi mà, tôi trèo.” Vì giữ thang nên cha Tống đeo một đôi găng tay, đầy quyết tâm đi theo con trai.

Sự thực chứng minh, Tống Trường Lâm cũng rất được việc, không cần cha anh phải trèo lên, có kinh nghiệm một lần nên lần này anh dùng không đến 20 phút đã làm xong dây anten, nhưng trời đang lạnh, chỉ cần anh ở ngoài trời khoảng mười phút cũng đủ khiến anh chết lạnh.

Trương Xảo Phương thấy chồng cô đang thở vào hai tay đi vào,lqd, cô không nói hai lời ôm lấy con trai nhường chỗ ấm áp đầu kháng cho chồng cô: “Anh lắp xong dây anten chưa? Sao anh không mặc nhiều quần áo vào, mau lên đây đi cho ấm áp.”

Tống Trường Lâm cởi giày ngồi lên giường, đầu giường đặt lò sưởi, thuận tay túm lấy chăn nhỏ của con trai quây quanh người, hai hàm răng vẫn đang run lập cập, anh tố khổ với vợ: “Trên đó đều là tuyết, anh nghĩ mặc dầy thì không tiện, không ngờ trời lại lạnh như vậy, đông chết anh rồi.”

Trương Xảo Phương thấy môi chồng cô trắng bệch, cô đặt hai đứa nhỏ một bên, chèn thêm hai cái gối vào cạnh giường, nói với chồng cô: “Anh trông hai đứa nhỏ, đừng để con ngã, em ra ngoài làm chút nước nóng cho anh.” Sắp sang năm mới rồi, đừng để bị ốm thì tốt hơn.

“Ừ, em lấy cho anh nước nóng chút.” Tống Trường Lâm cảm giác bản thân anh sắp bị đông lạnh rồi, thật sự, mẹ nó, hôm nay trời quá lạnh mà.

Trương Xảo Phương vừa ra ngoài thì thấy mẹ chồng cô đang nấu cơm, cha chồng ngồi sưởi ấm, nghĩ đến vừa rồi chồng cô bị đông lạnh, chắc cha chồng cô cũng không được ấm áp hơn, cô vội nói với cha Tống: “Cha, Trường Lâm đang ngồi ở đầu giường sưởi ấm, cha cũng vào ngồi cho ấm áp chút đi.”

“Không cần, cha mặc áo bông dầy, còn mang theo găng tay, đâu có ngốc như nó? Mặc cái áo len mỏng mà đòi trèo lên?” Đối với chuyện con trai bị đông lạnh, cha Tống tỏ vẻ vô cùng khinh bỉ.

Trương Xảo Phương không nói gì, vừa so sánh như vậy, cô cũng cảm thấy bản thân chồng cô rất ngốc, nhưng có ngốc cũng là người đàn ông của cô, cô cũng phải quản, cô nhanh chóng cầm củ gừng thái sợi, rồi múc hai thìa đường, rồi đổ nước nóng vào, sau đó vội vàng vào nhà đưa cho chồng cô.

Mẹ Tống thấy con dâu đã vào nhà, bà không nhịn được mà nhỏ giọng nói với bạn già: “Ông xem, bây giờ Xảo Phương cũng biết đau lòng cho Trường Lâm rồi, so sánh với trước kia thì đúng là hai người.” Nghĩ lại thấy trước kia con thứ hai của bà cũng rất đáng thương, trong lòng bà lại có chút không dễ chịu.

Miệng cha Tống đang ngậm tẩu thuốc, thật lạnh nhạt nói: “Tình cảm của hai người đều ở cùng một chỗ, trước kia cả năm hai đứa không gặp nhau lấy vài lần, còn cả vợ Trường Sơn suốt ngày ở giữa làm loạn, chưa khiến hai vợ chồng nó tách ra đã là may lắm rồi, còn nói gì đến chuyện đau lòng với không đau lòng nữa?” Trong lòng cha Tống, ấn tượng của ông với con dâu cả còn kém hơn cả so với con dâu út, cũng không vì cái gì cả, chỉ là năm trước, Vương Thục Cầm ám chỉ đứa con trong bụng Trương Xảo Phương không phải con cháu của nhà họ Tống, đây là thời đại y học phát triển, đến bệnh viện làm kiểm tra mới biết mang thai đôi, nếu không thì một câu nói của con dâu cả sẽ xảy ra bao nhiêu là chuyện chứ? Rõ ràng là hai cháu trai tốt của ông, có thể đều vì cái miệng quạ đen đó mà suýt không còn, bây giờ ông chỉ nghĩ lại cũng thấy tức giận.

“Em bỏ thêm gừng cho anh rồi, anh nhân lúc còn nóng mau uống đi, để còn đổ mồ hồi.” Trương Xảo Phương đưa cốc nước cho chồng, sợ nước nóng đến đứa nhỏ nên cô lại làm người mẹ tàn nhẫn, ngăn cách tình cảm tương thân tương ái của ba cha con.

Tống Trường Lâm bưng cốc nước, trên mặt mang theo nụ cười ngây ngô thỏa mãn: “Con trai anh hiếu thuận, em vừa đi là bò qua quan tâm anh, nhìn đến hai anh em nó anh không còn chút lạnh nào cả, cả người đều tràn đầy sức lực.” Con của anh quả thực là quá tốt mà.

Trương Xảo Phương không nói gì mà nhìn chồng cô, cô từ chối trả lời loại vấn đề ngây thơ này. Cô tóm cả người Tiểu Hữu đang mon men muốn bò sang bên kia trở về, cô liếc mắt thấy cháu gái đã ăn xong chuối, đang đứng sợ hãi nhìn về phía kháng.

“Nữu Nữu, lại đây chơi cùng em trai nào.” Cô cười vẫy tay với Nữu Nữu, đồng thời quay lại lườm chồng một cái, ba cha con họ vui đùa thoải mái, sao lại để một mình đứa nhỏ ở kia thế?

Tống Trường Lâm cũng ngại ngùng sờ sờ mũi, không phải anh không quan tâm cháu gái, thật sự là đứa nhỏ này có quá ít cảm giác tồn tại, nếu con của anh vừa tỉnh thì đừng ai nghĩ bỏ qua sự tồn tại của hai nhóc, muốn bao nhiêu động tĩnh thì có bây nhiêu, nhưng Nữu Nữu ở trong phòng lúc lâu như vậy, anh không hề nghe thấy chút âm thanh nào, thật sự là quá yên tĩnh rồi.

Cô bé ôm chặt búp bê trong lòng, nhìn về phía bác hai vừa cho bé búp bê, đang cười vẫy tay với bé, bé do dự một lúc, sau đó mới quyết định chậm rãi bước qua.

“Mợ hai, mợ hai, mọi người về rồi ạ?” Nữu Nữu còn chưa đi được mấy nước thì Tống Chi Hiếu vọt vào nhà. Mẹ cậu bé nói hôm nay cả nhà cậu hai sẽ về, cho nên hai mẹ con cậu bé cũng không muốn kiếm tiền nữa mà nhanh chóng dọn quán, ngồi chuyến xe cuối cùng về nhà, đúng thật, vừa về đến cửa thì thấy xe của cậu hai ở cửa. Cái này khiến Chi Hiếu vui muốn hỏng rồi, một đường chạy chậm tiến vào.

“Chi Hiếu? cháu về rồi à? Mẹ cháu đâu, mẹ có về cùng cháu không?” Trương Xảo Phương nhìn thấy cháu trai trong lòng cũng vui vẻ, phải biết rằng, trong nhà này trừ bỏ cha mẹ chồng thì người cô quan tâm nhất chính là hai mẹ con cô cả, bây giờ hai mẹ con cô cả đã về, những người còn lại nếu không về mừng năm mới thì cô càng vui vẻ kìa.

“Mẹ cháu về rồi ạ, đang nói chuyện với bà ngoại ạ, mẹ cháu vào ngay giờ ạ.”Tống Chi Hiếu vừa nói vừa nhìn vào trên kháng, kết quả còn chưa kịp nhìn thấy em trai như mẹ nói thì thấy cậu hai đang đắp chăn nhỏ ngồi ở đầu giường. “Cậu hai, cậu làm gì vậy?” Cháu ngoại trai vô cùng kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu bé, mợ hai sinh đứa nhỏ xong thì mới ngồi như vậy, cậu hai đang ngồi đây làm gì?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv