Đoạt Xá Thành Thê

Chương 125: Thiếu





Editor: Voicoi08

Trương Xảo Phương thấy mẹ chồng nói vậy thì cô cũng không khách sáo, nhanh chóng kéo Tống Trường Hà còn đang muốn nói không cần kia, trực tiếp vào phòng.

Lúc đầu Tống Trường Hà còn có chút ngại ngùng, dù sao thì đau ở vị trí dưới eo, chị ngại ngùng một chút mới đỏ mặt kéo thắt lưng xuống, lộ ra vị trí bị thương, nằm bò trên giường đất.

Trương Xảo Phương cũng không phải bác sĩ trung y, cũng không biết matxa. Nếu không bị thương cô còn có thể dùng sức ấn, bây giờ cô cũng không biết chị có bị tổn thương xương không? Cô cũng không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng xoa bốn phía trên da, làm linh khí xuyên thấu qua da, chữa trị vị trí tổn thương.

Tống Trường Hà nằm trên kháng cảm thấy trên người tê tê dại dại, thoái mái khiến chị sắp ngủ quên.

Trong phòng, hai chị em vừa mátxa vừa nói chuyện, bên kia mẹ Tống đánh xong trứng gà, thái xong cải trắng, chờ khi nồi miến chín, rồi dùng nồi to chiên trứng, rồi lại xào cải trắng.

Bà đến trước cửa phòng của con gái, vén rèm vào nhìn nhìn, thấy con gái có vẻ mặt thoái mái nằm trên giường, bà mím môi cười, xem ra là có tác dụng, nếu không thì sẽ không thể thoải mái đến vậy được, trong lòng bà vui vẻ, vội vàng chạy đến phòng lớn nói cho bạn già biết: "Xảo Phương đang matxa cho Trường Hà kìa, tôi thấy ấn khá tốt, Trường Hà cũng không kêu đau." Trong lòng bà chỉ cần không đau là tốt.

"Xảo Phương còn biết làm cái này nữa sao?" Cha Tống rất tò mò.

"Chị của con cũng ở nhà sao? Khó chịu chỗ nào vậy? Sao còn phải matxa thế?" Tống Trường Lâm vừa nghe liền lo lắng, nhanh chóng đứng dậy muốn đi xem. Anh về mà chị anh cũng không ra gặp, xem ra thật sự bị bệnh nặng.

"Này, này, đã nói là Xảo Phương đang matxa cho chị con mà, con qua làm gì?" Bà nhanh chóng túm con trai lại, đẩy anh ngồi về phía giường đất, an ủi nói: "Không có chuyện gì, chỉ là buổi tối về nhà không chú ý, ngã ngồi xuống, hai ngày nay đỡ hơn nhiều rồi, Xảo Phương nghe xong cũng nhanh chóng đi matxa cho chị con, nói sẽ nhanh khỏi, bây giờ còn đang làm ấy."

Ngã ngồi? Được rồi. Tống Trường Lâm hiểu bị thương như nào, rồi lại nghe nói không phải chuyện lớn, anh yên tâm ngồi xuống nói: "Không có chuyện gì là tốt rồi, tổn thương xương khớp cũng khôn phải chuyện đùa giỡn được." Anh nhớ đến sự nghi ngờ của cha vừa rồi, nhanh chóng cười giải thích: 'Xảo Phương đúng là có tay nghề matxa đó ạ, con làm việc cả ngày mệt mỏi, buổi tối cô ấy thường ấn cho con, ấn xong ngủ một giấc, ngày hôm sau vô cùng thoải mái cha cứ yên tâm."

"Ha ha, Xảo Phương đúng là khéo léo giỏi giang, việc gì cũng làm được." Mẹ Tống cười khen, sau đó thấy con gái và con dâu chưa ra, bà nói khẽ với con trai: "Trường Lâm, mẹ nghe nói con bán đồ thêu rồi? Bán được nhiều không?" Lúc gọi điện thoại bà cũng không tiện hỏi, sợ bên kia điện thoại cũng có người, làm khó cho con trai.

"Bán rồi, vốn con cũng không định bán, nhưng nghĩ đến chuyện còn khoản nợ mua nhà nên vẫn cắn răng bán, được tám vạn." Việc này có rất nhiều người biết không có cách nào giấu được.

"Tám vạn?" bà nhỏ giọng kêu lên, ngạc nhiên đến mức hai mắt mở lớn, túm lấy con trai muốn xác nhận.

"Đúng vậy, vừa lúc tám vạn, đồ thêu có giải thường, đặc biệt còn có giấy chứng nhận, đương nhiên không thể rẻ được." Nhưng mà giấy chứng nhận kia anh không đưa cho đối phương, chính anh giữ lại.

Mẹ Tống xác nhận xong, nhanh chóng kéo tay con trai dặn dò: "Vậy con nhận được tiền chưa? Nhận rồi thì nhanh chóng trả tiền nhà đi, không còn nợ mới là chuyện chính, hai vợ chồng con cũng nhiều việc, đừng để đến tay còn không có."

Tuy bà biết con trai bà có xe, có công ty, nhưng từ khi biết con còn nợ mười mấy vạn tiền mua nhà, trong lòng bà mức độ đáng thương của con thứ hai hoàn toàn vượt qua con trai nhỏ Trường Vinh. Mười mấy vạn đó, Trường Vinh nợ có một vặn mà người mau mệt muốn ngã, vậy mười mấy vạn là bao nhiêu chứ? Nếu không phải bạn già không cho bà nói, bà muốn nói cho con trai biết, trước hết đừng mua nhà, góp đủ rồi mua, có gì mà phải gấp gáp chứ?

"Vâng, mẹ yên tâm, lúc nhận được tiền bọn con cũng nhanh chóng trả nợ rồi, bây giờ cũng chỉ còn thiếu một, hai vạn nữa là trả hết." Tống Trường Lâm thấy mẹ nói vậy khiến anh cũng ấm lòng, hiếm khi mẹ nghĩ về anh, biết anh có tiền cũng không nghĩ về người khác, xem ra sau này đối với mẹ anh vẫn nên khóc than thì hơn, nếu không thì bà cũng không quan tâm đến anh.

Đứa nhỏ hơn ba mươi tuổi đáng thương, cuối cùng cũng hiểu làm

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv