Cô chỉ trông đứa nhỏ thôi cũng nhận được chuyện tốt thế này? Mã Ngọc Trân cười nhận hai chiếc khăn, hoàn toàn không khách sáo với Trương Xảo Phương.
Cao Tú Chi thì hơi ngại ngùng, cô cảm thấy từ ngày nhà cô dọn đến đây vẫn luôn nhờ nhà người ta chăm sóc, ăn uống cũng thôi, bây giờ còn nhận quà tặng? Cô từng nghe chồng nói chị dâu thêu đồ có thể bán lấy tiền, bây giờ một chiếc khăn thêu như này còn không biết bán được bao nhiêu tiền đâu? Nhưng thấy Trương Xảo Phương thật lòng muốn cho, mà Mã Ngọc Trân cũng đã nhận, nếu cô không nhận thì có vẻ tỏ vẻ quá, vậy nên cô vẫn lăn tăn trong lòng. Cuối cùng vẫn là Trương Xảo Phương cứng rắn nhét vào tay cô, lúc này mới tính là xong việc.
Chờ khi hai người đi rồi, Tống Trường Lâm lại kéo vợ anh lại, kể lại sáng nay anh đã nói như nào, nói chuyện xong đột nhiên anh lại nhớ ra một chuyện, anh cười vỗ tay vợ nói: “Đi nấu cơm nào, tranh thủ lúc trời còn ấm, ăn cơm xong chúng ta đưa đứa nhỏ ra ngoài tản bộ.” Muộn thêm chút nữa, trời trở lạnh thì đứa nhỏ không thể ra ngoài được.
Trương Xảo Phương cũng không biết phải nấu cái gì, mới lát sau cô đi từ phòng bếp ra muốn hỏi chồng cô một chút, anh uốn ăn khoai tây nấu như thế nào? Kết quả cô ra ngoài liền thấy Trường Lâm nhà cô đang lục tung đồ đạc, cô bĩu môi, không còn gì để nói, quay lại phòng bếp tiếp tục nấu cơm, buổi tối ăn khoai tây xào, chồng cô có thích ăn hay không cô cũng mặc kệ.
Hai ngày sau, chương trình phỏng vấn nghệ thuật gia Trương Xảo Phương chính thức lên song, theo tin tức trên ti vi, báo chí cũng chỉnh sửa lại thông tin kể ra, “thanh minh thượng hà đồ” cũng nhận được các giải thưởng ở chương trình nghệ thuật.
Trương Xảo Phương rất vừa lòng với chuyện này, cô cảm thấy người dẫn đầu của thành phố này còn tốt hơn so với tỉnh, nhìn xem, biển hiệu công ty nhà bọn họ được chiếu lên vô cùng rõ ràng, hơn nữa trong quá trình đưa tin, người dẫn chương trình luôn nhắc đến công ty nhà cô, chiếc khăn thêu kia đúng là không uổng phí, lần sau gặp lại, nhất định cô phải cảm ơn người ta thật tốt.
Sau khi chương trình phát sóng, mọi người hưởng ứng nhiệt liệt, người trong tiểu khu cũng rất tự hào, người ở công ty cũng rất kiêu ngạo, nhưng hai vợ chồng Tống Trường Lâm lại không để ý đến chuyện đó, bởi vì “thanh minh thượng hà đồ” đã được trả lại, nhưng theo đó có rất nhiều người muốn đến mua tranh.
Tống Trường Lâm cảm thấy đây là vinh dự của vợ anh, lại đạt giải thưởng lớn trên ti vi, anh không muốn bán. Trương Xảo Phương cảm thấy biện pháp tốt để kiếm tiền ở trước mắt, sao lại không bán? Dù sao đồ vật kia cô cũng chỉ mất hơn một tháng là xong một bộ, chỉ cần chồng cô đồng ý, muốn nhiều ít bao nhiêu cũng được.
Vì chuyện này mà lần đầu tiên hai vợ chồng có ý kiến khác nhau, tuy rằng không phải cãi nhau om tỏi, nhưng cũng là tan rã trong không vui.
Trương Xảo Phương không biết làm sao, cô kể đến từng chỗ phải dùng tiền cho chồng cô nghe: Trong nhà còn khoản nợ mua nhà chưa trả, phát triển công ty, tiền sau này lo cho hai cậu nhóc ăn học… Ngay lúc Tống Trường Lâm có chút dao động, trong đám người đến mua sắm lại có người trả giá trên trời, tám vạn, tám vạn nguyên? Nếu bán thì khoản vay mua nhà họ trả cũng gần hết? Nếu không còn khoản vay mua nhà, công ty cũng thoải mái phát triển. Tống Trường Lâm cắn chặt răng vẫn đem bán tranh, đêm đó nhận được tiền, Trương Xảo Phương hạnh phúc đến mức ngủ mơ thấy mộng đẹp được ôm ba ba, mà Tống Trường Lâm lại đau lòng đến mức khó ngủ. Anh cảm thấy anh thật sự xin lỗi vợ anh…
Bán đồ thêu được tiền, cộng thêm hai tháng tích cóp, hai vợ chồng trả hết khoản vay mua nhà, một lần nữa thử cảm giác không còn nợ nần, cả người nhẹ nhàng thoải mái. Tống Trường Lâm trả xong nợ, anh nghĩ đến danh tiếng hiện tại của công ty, sau đó bắt đầu nghiên cứu xem làm thế nào để công ty phát triển mạnh mẽ hơn, mà Trương Xảo Phương bắt đầu nghĩ xem nên mua gì cho Tứ Nha, con nhóc kia chuẩn bị kết hôn rồi.
Vì đám cưới của em gái, cô còn cố ý gọi điện về nhà muốn hỏi xem Tứ Nha đã mua gì, kết quả vừa hỏi ra mới biết, hai vợ chồng vì sau khi kết hôn có tiền vào huyện mở cửa hàng nên hiện tại cơ bản chưa mua gì cả.
Trương Xảo Phương hết chỗ nói, thật không biết nên cảm thấy may mắn vì hai vợ chồng em gái cô đều biết làm việc lớn, hay nên tức giận vì sự tiết kiệm trong đám cưới? Cô nghĩ, nếu muốn tiết kiệm tiền, vậy cô sẽ giúp vợ chồng em gái cô một phen, cô nói, nồi cơm điện, chảo có cán, vỏ chăn gối những đồ cô có thể thêu được thì không cần phải mua, còn lại cô mặc kệ, không phải cô không thể bỏ tiền giúp em gái, nhưng như vậy quá chói mắt, hơn nữa đối với hai vợ chồng Tứ Nha cũng không phải chuyện tốt.
Tống Trường Lâm biết vợ anh đang làm đồ cho em vợ, nên