Người phụ nữ nằm trên giường đất giống như đang bị bóng đè, gương mặt tái nhợt hiện rõ vẻ đau đớn, khổ sở. Nàng nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, bên tai chỉ còn lại tiếng nói của phụ thân: “Quỳnh nhi, con là chính thê của Thánh Tôn, nhất định phải trung thành với Thánh Tôn, nhất định phải rộng lượng, nhất định phải hiền lương thục đức...”
Trong con mắt nhắm chặt của nàng chỉ còn lại hai hàng nước mắt, nàng bất lực lắc đầu, vẻ mặt đau khổ: Phụ thân, con luôn nghe lời người nói, người nói con phải rộng lượng, người nói con phải khoan dung, con phải khiến cho phụ thân có được vinh dự, nhưng lúc con phải chịu đủ thống khổ thì người đang ở đâu? Vì sao người không giúp con báo thù? Vì sao người lại mặc kệ con?
Tác giả: Nữ chính đời trước tu chân, nhưng sau khi xuyên qua cũng không có bàn tay vàng, muốn muốn nữ chính vạn năng, mời quay lại. Cảm ơn.
Bình luận truyện