Editor: Voicoi08
Trương Xảo Trân đang trốn trong nhà vừa nghe thấy cha đi ra ngoài, cô nhanh chóng cầm đồ trang điểm của mình đung đưa đi ra, tiếp tục đi đứng trước gương ngắm nghía.
“Em còn chưa bôi xong à?” Trương Xảo Phương cũng là phụ nữ, cũng có thể hiểu được về chuyện trang điểm chậm, nhưng vấn đề là, thời gian trang điểm của người ta dài nhưng càng trang điểm càng dễ nhìn, em gái cô thì hiệu quả trang điểm không có chút liên quan nào đến thời gian trang điểm?
“Trong buồng tối quá.” Trương Xảo Trân tranh thủ thời gian trả lời một câu với chị gái, sau đó lại tiếp tục tập chung vẽ mắt.
Nhìn em gái càng ngày càng giống yêu tinh, Trương Xảo Phương muốn ra ngoài giúp mẹ cô nấu cơm, lúc cô chuẩn bị ra ngoài hình như nhớ ra cái gì lại quay đầu nhìn áo len của em gái: “Tứ nha, áo len của em là do mẹ đan à?”
“Đúng vậy, đẹp không? Chị, không phải em muốn nói chị, chị cũng nên trang điểm lại cho tốt đi, nhìn xem. . . .” Trương Xảo Trân cũng không quan tâm đến chuyện một bên mắt còn chưa vẽ xong, cô hưng phấn ngẩng đầu muốn nói, lại thất vọng phát hiện chị gái đã không thèm nghe đến cuối câu, cô trừng mắt nhìn cửa phòng đang bị đóng lại, Trương Xảo Trân tức giận quay đầu tiếp túc vẽ loạn lên mắt mình.
“Mẹ, để con giúp mẹ thái.” Trương Xảo Phương nhận lấy cải trắng trong tay mẹ cô, cô vừa thái vừa nói chuyện phiếm hỏi: “Mẹ ơi, áo len của Tứ Nha thật đẹp, mẹ đan cho em ấy ạ?”
Mẹ Trương buồn cười lườm con gái thứ ba một cái: “Con cũng muốn sao? Lúc trước muốn hai đứa con học thì ai cũng không chịu học, bây giờ hối hận chưa?” Bà cho nước vào nồi xong mới quay lại nói với con gái: “Được rồi, mẹ biết rồi, trong tay mẹ còn chút len nữa, ngày mai mẹ cũng dệt cho con một cái.” Con gái có gả ra ngoài thì vẫn là con gái, con gái đã lên tiếng thì dù bà có bị mệt cũng vui vẻ.
“Không phải đâu mẹ ơi, con muốn mẹ dạy con đan áo len, chờ khi con học xong con muốn đan cho Trường Lâm một cái.” Trong trí nhớ của cô, chồng cô cũng không có quần áo gì, dù sao bộ đội cũng phát quần áo, nguyên chủ cũng chưa từng chú ý đến việc này.
“Đan cho Trường Lâm sao?” mẹ Trương vừa nghe đã vui vẻ, lập tức cười nói: “Được được, tí nữa mẹ dạy con, mẹ cũng còn một chút len, đến lúc đó con đan cho Trường Lâm một cái, khiến nó mặc cũng vui vẻ.” Lúc trước bà luôn cảm thấy Trường Lâm tốt lắm, hơn nữa người nhà họ Tống cũng tốt, cho nên bà mới để con gái gả cho đối phương, nào ngờ con gái bà luôn không thèm để bụng đến cuộc hôn nhân này, luôn tạo không khí cứng ngắc với nhà chồng khiến ông bà nhìn cũng sốt ruột, lqd, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng Tam nha cũng hiểu ra, đừng nói là bảo bà dạy, cho dù có bảo bà đan hộ bà cũng không có ý kiến.
Bên này đồ ăn còn chưa làm xong, mẹ Trương lấy khăn lau lau tay rồi đi vào nhà lấy len ra, có rất nhiều đều là len đẹp, ngay cả bạn già bà cũng chưa cho dùng, bây giờ vì con rể thứ ba, bà bất kể giá nào cũng được.
Như vậy, hai ngày sau, Trương Xảo Phương cứ không làm gì là lại chạy về nhà mẹ đẻ cùng mẹ học đan áo len, mất hai ngày cô đã học được hết kỹ thuật của mẹ, nhìn thành phẩm đã hoàn thành được một nửa, trong mắt cô hiện lên chút thỏa mãn, qua vài ngày nữa, cô có thể gửi cả áo len và thư cho chồng cô đúng không?
Qua mồng bẩy, cô bỏ qua chuyện cái áo len, cầm lấy tiền riêng của bản thân đứng dậy đi vào huyện.
Thật ra trong nhà cũng không có nhiều chỗ cần thay đổi, chủ yếu là cần sửa lại cái mành sáng sủa hơn, quét lại vôi trên tường, xem cũng có thể không thiếu nhiều lắm, những chỗ còn lại từ từ rồi sửa sau vậy.
Xuống xe, Trương Xảo Phương trước hỏi thăm chỗ bán vải, đó là một khu chợ lớn, lầu một bán các loại đồ dùng hằng ngày, cô cưỡi ngựa xem hoa một lượt mới đi lên cầu thang lên tầng hai. Tầng hai này không chỉ bán vải, còn có rất nhiều những sản phẩm đã hoàn thành khác, cô nhìn mấy thứ đồ hình thức trong lòng cũng hiểu rõ, sau đó cô đi đến một cửa hàng có nhiều hoa văn và đa dạng màu sắc nhất, cô chọn hai cuộn vải có chất liệu thích hợp làm rèm cửa sổ.
Nguyên chủ không biết làm mấy thứ này, nhưng cô lại có chút vốn này, ai bảo người trong nhà phát hiện ra cô có tư chất nên bắt đầu bồi dưỡng sớm đâu? Tuy rằng người tu chân không quá để ý đến chuyện này ,lqd, nhưng là vợ thì cũng phải biết làm mấy thứ đồ vật trên người cho chồng, thì mới gọi là đảm đang đúng không? Dù sao, cũng vì cô có thể thành công qua cuộc tuyển chọn thành vợ của tên hỗn đản kia, người nhà cô đã bắt đầu bồi dưỡng cô một cách toàn diện từ nhỏ, cũng may cô là người tu chân, học những cái này đó của người thường cũng không mất bao nhiêu thời gian, bây giờ nghĩ lại, thật là không đáng giá, được rồi, cũng không phải hoàn toàn không đáng giá, ít nhất, hiện tại cô có thể trở về làm rèm cửa sổ rồi.
Cô mua chút vải, lại mua thêm kim chỉ, chỉ còn trước khi về đi mua vôi quét tường, cuối cùng Trương Xảo Phương cũng có tâm trạng đi dạo.
Hiện tại là thập niên 90, các cửa hàng trong chợ đều là bản thân tự nhận thầu xuống, vì hấp dẫn khách hàng, các cửa hàng đều rực rỡ muôn màu, các mặt hàng đều được bày lên, như hận không thể đem những thứ tốt nhất bày ra ngoài. Nhìn mấy thứ này, Trương Xảo Phương âm thầm tính toán xem cô có thể mua những gì, dù sao trong túi cô cũng không ít tiền, hiện tại giá hàng cũng không đắt.
Vừa đi đến, cô phát hiện có một đồ vật không phù hợp với giá cả: “Đồng chí, xin hỏi cái này là cái gì?” Thật ra không phải cô không biết cài này là cái gì? Cô chỉ không rõ tại sao thứ kia lại quý đến vậy? Một khung ảnh nho nhỏ bên trong thêu hai đóa mẫu đơn, vậy mà giá của nó lại là 40 khối? Quả thật chính là cướp tiền a.
“Đồng chí, em thật tinh mắt, đây là Tô Tú chính tông đó, chị mất rất nhiều công sức mới làm ra được, nếu em mua thứ này về nhà treo, lập tức các trình tự sẽ không cao cấp nữa. . .” Nghe người bán hàng mặt mày hớn hở giới thiệu Tô Tú quý giá thế nào, Trương Xảo Phương ngẩng đầu đánh giá cái gọi là Tô Tú này, cô cũng không thấy nó tốt lắm mà?
Cô đang muốn bảo đối phương lấy lại cho cô nhìn thử cẩn thận, phía sau bỗng vang lên tiếng gọi: “Xảo Phương.”
Cô vừa quay đầu lại, một người đàn ông chải tóc rẽ ngôi, đeo kính mắt đi đến sau lưng cô, người đàn ông kia nhìn thấy đúng là cô, lúc này mới vui vẻ nói: “Xảo Phương, thật là em sao? Không ngờ em cũng vào trong huyện à?”
Nhìn đến người đàn ông này, Trương Xảo Phương chỉ cảm thấy bản thân cô ra ngoài mà không xem hoàng lịch, đây tính là loại duyên phận gì đây? Trong trí nhớ của nguyên chủ, nửa năm cũng chưa vào thành, bản thân cô chỉ vừa vào thành đã gặp anh ta?
Người kia là ai? Đây chính là người trong lời nói của chị dâu cả nhà cô, người đàn ông trèo tương ---- Trương Đông Binh.
Trương Đông Binh cũng họ Trương, nghe nói tổ tiên cũng là người một nhà với tổ tiên nhà Trương Xảo Phương, có một tầng quan hệ như vậy lại ở cùng một thôn, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cho nên quan hệ hai nhà cũng không tệ, hai đứa nhỏ cũng rất tốt.
Đứa trẻ cũng dần lớn lên, Trương Đông Binh gần thủy ban công đã nghĩ đến nguyệt trước (???), còn nguyên chủ thì sao? Đối với Trương Đông Binh biết ăn nói, nguyên chủ cũng luôn là tâm hồn thiếu nữ rối rắm, vốn nghĩ rằng đây là chuyện nước chảy thành sông, kết quả lại bị xáo trộn vì con gái của bí thư thôn, trong thôn, Trương Đông Binh được coi là một thanh niên nổi bật, dáng vẻ tuấn tú lịch sự không nói đến, mà anh ta từng lên huyện học vài năm, nói chuyện hay làm việc đều mang theo chút hương vị của người trong huyện, mỗi lần nhìn thấy anh ta, cô con gái nhà bí thư thôn là Lý Ngọc Phượng đều mặt hồng tim đập, tuy rằng vẫn biết đối phương và con gái thứ ba nhà họ Trương có chút ái muội, nhưng cô ta là ai cơ chứ? Cô là con gái của bí thư trong thôn? Chẳng lẽ còn không sánh bằng con gái của một thầy thuốc vân du bốn phương (đi khắp nơi) hay sao? Cho nên Lý Ngọc Phượng bên này cứ không có việc gì lại đi dạo về phía nhà Trương Đông Binh, thường xuyên qua lại, người nhà họ Trương cũng biết cô ta có ý với con trai nhà họ.
Tuy rằng họ vẫn cảm thấy chuyện này rất xin lỗi Trương Xảo Phương, nhưng dáng vẻ của Lý Ngọc Phượng cũng không kém, điều kiện trong nhà còn tốt như vậy, cho nên trừ một mình chị của Trương Đông Binh thế lực đơn bạc kiên quyết phản đối, thì ngay cả Trương Đông Binh cũng nhanh chóng làm phản rồi. Chờ đến khi Trương Xảo Phương biết tin này thì hai người cũng đã đính hôn rồi.
Trương Xảo Phương tức giận, tuy rằng mối quan hệ của hai người chưa làm rõ, nhưng trong thôn này mấy ai mà không biết tình cảm của hai người? Hàng xóm bạn bè xung quanh, có ai không trêu đừa hỏi hai người bao giờ thì kết hôn? Điều này cũng tốt, chú rể kết hôn nhưng cô dâu lại không phải cô? Không nói đến chuyện cô đau lòng thế nào, mà mặt mũi của cô biết để chỗ nào bây giờ?
Cô muốn đi làm ầm lên một trận nhưng cha mẹ cô sống chết ngăn cản, dù sao thì cha Trương mẹ Trương cũng suy nghĩ rất rõ ràng, bây giờ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt thôi, nếu thực sự đi náo loạn, không tính đến chuyện nhà trai bị mất mặt mà sau này Tam nha nhà họ cũng không cần lập gia đình nữa.
Tuy rằng không đi gây chuyện, nhưng dù sao hai người cũng từng tình chàng ý thiếp nhiều người nhìn thấy, cho nên hôn sự của Trương Xảo Phương cũng không được tốt đẹp, đúng lúc, hôn sự của thanh niên lớn tuổi Tống Trường Lâm cũng không được tốt đẹp, một phần là do quanh năm anh không ở nhà, một phần là do chị anh chưa kết hôn mà đã có con, cha nên cha mẹ hai bên nhờ bà mối giật dây lập tức đính hôn cho hai người.
Người nhà họ Tống cũng không ngốc, trước khi đính hôn cũng đã tìm hiểu cẩn thận, tuy rằng Trương Xảo Phương từng có một đoạn thời gian như vậy với Trương Đông Binh, nhưng mọi chuyện đều rõ ràng không gây ra chuyện lớn nào, sau khi kết hôn lại chú ý nhìn thêm một chút, họ tin tưởng là sẽ không gây ra chút sai lầm nào.
Thật ra tình cảm của nguyên chủ với Trương Đông Binh cũng không sâu, phần lớn chỉ là không cam lòng, dù sao trong lòng cô, chỉ có thể là Trương Xảo Phương cô vứt bỏ một người đàn ông, sao có thể để người khác vứt bỏ cô đây? Cô nghe lời mẹ gả cho một anh lính, nào ngờ hai chữ quân tẩu nghe thì dễ, nhưng quanh năm suốt tháng không nhìn thấy hình dáng của Tống Trường Lâm vài lần, lại càng nhìn Trương Đông Binh đã từng vất bỏ cô càng thấy tốt, mỗi ngày đều ăn mặc bóng loáng sạch sẽ, còn khí phái hơn nhiều so với chồng cô chỉ có một thân xanh của quân phục, trong lòng cô lập tức không cân bằng.
Trương Đông Binh thì sao? Anh ta thật sự thích Trương Xảo Phương, nhưng anh ta càng thích tiền hơn, bây giờ tiền đã đến tay, nhưng vợ thì luôn không vừa ý, cho nên anh ta luôn nhớ đến đoạn tình cảm trước kia. Một lần anh ta đến nhà chị gái làm việc, hai người gặp nhau, anh ta ăn nói khép nép dỗ dành. Trương Xảo Phương lại có chút động tâm rồi.
Tự thuyết phục trong lòng, cô còn chưa có lá gan để thật sự lạc lối, cô chỉ dám ở chỗ không người trả lời một chút, chuyển đôi mắt nhỏ, nhưng càng ỡm ờ lại càng níu trái tim.
Vì để mình sớm đạt được mục đích, Trương Đông Binh thường xuyên đưa cho Trương Xảo Phương chút đông chút tây, cũng biểu hiện một chút sự quan tâm của anh ta với cô, nhưng bên này anh ta luôn không tìm được cơ hội tốt.
Tối hôm đó, anh ta xách hai miếng sườn đi qua cửa nhà Trương Xảo Phương, thấy xung quanh không có người, thuận tay ném vào trong, lúc vừa thu tay lại thì đúng lúc bị chị dâu cả của Trương Xảo Phương nhìn thấy, nhưng trời tối, chị dâu cả của cô cũng không nhìn thấy rõ ràng, quan trọng hơn là Hổ tử không cắn. Cho nên chị dâu cả của cô mới không ồn ào, nhưng sau này về nhà lại cảm thấy đây là một chuyện, vậy nên ngày mồng một đầu năm chị ta mới giật tung ra như vậy.
Vậy tại sao Hổ tử lại không cắn? Trời tối, Trương Xảo Phương thường xuyên tháo vòng cổ của Hổ tử ra, để nó đi dạo ở quanh sân, hai miếng sườn đúng lúc rơi trước mặt Hổ tử, ngửi ngửi mùi sườn thơm nức, sao nó phải khách sáo đây? Lúc này, nó lập tức nằm xuống ngay cả miếng xương mang thịt kia đều ăn sạch sẽ . Nếu không phải sau này Trương Đông Binh từng nói qua với nguyên chủ, hình như lúc anh ta ném sườn cho cô có người thấy được, bảo cô cẩn thận một chút, thì Trương Xảo Phương cũng không biết là đã từng có hai miếng sườn rơi xuống sân nhà cô.
Ra ngoài, Trương Xảo Phương bị Trương Đông Binh gợi lên trí nhớ, Trương Xảo Phương cảm thấy nguyên chủ đúng là một hai năm qua, loại đàn ông vô tình vô nghĩa thế mà cô cũng dám thông đồng? Chị cả của cô nói cô không đầu óc thật sự là không hề oan uổng.
Lại nói đến Trương Đông binh, trong lòng anh ta đang vô cùng vui vẻ, trong thôn quá chật, đi đến đâu cũng có hai con mắt nhìn chằm chằm, anh ta muốn làm chút gì đó cũng không dám, hai tháng nay anh ta còn đang nhớ Trương Xảo Phương đây, không ngờ hôm nay lại gặp được? Đây chính là trong huyện, hai người có tay cầm tay trên đường cũng không thể truyền đến tai của vợ anh ta. . . Suy nghĩ của anh ta càng chạy càng xa, anh ta luôn cảm giác hôm nay mọi chuyện có thể thành.
“Xảo Phương, em đến mua đồ sao?” Trương Đông Binh thấy đối phương mở to hai mắt, kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) nhìn anh ta, anh ta âm thầm bình tĩnh lại, bày ra dáng vẻ ôn hòa thường ngày, cười hỏi.
“Đúng vậy, Tống Trường Lâm về bộ đội, tôi chỉ có thể đến đây một mình.” Trương Xảo Phương ngoài cười trong không cười giật giật khóe miệng, cô hoàn toàn không ngờ người đàn ông trước mặt lại nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô thành kinh hỉ, bây giờ ngoài cười trong không cười lại thành ngượng ngùng. Trời mới biết sao anh ta có thể thấy như vậy.
Thật ra ý tứ của cô trong lời nói là muốn đối phương biết được, cô đã có chồng, chồng cô còn là quân nhân, nhưng Trương Đông Binh lại không nghĩ vậy, anh ta cảm thấy đây là Trương Xảo Phương đang nói cho anh ta biết, tên nhóc Tống Trường Lâm kia đã đi, hôm nay chỉ có một mình cô thôi.