Editor: Voicoi08
Trời chưa sáng Tống Trường Lâm đã phải đi, Trương Xảo Phương thấy cũng không có chuyện gì nên cô bịt kín chăn tiếp tục ngủ.
Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì trời đã sáng hẳn, nhìn thời gian cũng sắp tám giờ, mặc xong quần áo, cô muốn thu dọn phòng ở nhưng lại phát hiện một đống vật chứng tối qua hai vợ chồng cô ném xuống sàn nhà đều đã được chồng cô thu dọn xong.
Cô vỗ vỗ gò má nóng ran, cô nói với mình chỉ một lần này, lần sau không được viện cớ này nữa, dù sao mỗi ngày Trường Lâm đều phải huấn luyện, buổi tối lại bị cô ép khô, thì ban ngày anh lấy đâu ra thể lực chứ? Nghĩ vậy, cô có chút lo lắng cho chồng cô, hôm nay anh huấn luyện có bị nhuyễn chân không đây?
Có bị sao không thì cô không thể nhìn thấy, chuẩn bị xong tâm lí, cô thu dọn đơn giản lại phòng ở, pha một cốc sữa bột, cầm một miếng lạp xưởng bắt đầu ăn điểm tâm.
Thời gian ở bộ đội luôn rất nghiêm túc, bây giờ mà còn đi ăn cơm, mấy sư phụ ở nhà ăn không để ý nhưng cô cũng không có mặt mũi như vậy. Tối hôm qua Tống Trường Lâm có để lại chút thức ăn, anh sợ vợ anh dậy muộn lại không có đồ ăn sáng, không ngờ ngay ngày thứ hai đã dùng đến.
Ăn xong, cô bắt đầu giúp chồng cô giặt quần áo, giặt xong, cô lại lấy nước lau những đồ thủy tinh trong phòng, sau khi lau xong cô lại không có việc gì để làm.
“Vợ Trường Lâm có ở nhà không vậy?” Thẩm Tú Liên thấy cửa vẫn còn đóng thì thử lên tiếng gọi, sau đó nhìn qua vết nứt trên cửa muốn nhìn xem trong phòng có người không?
Trương Xảo Phương đang lau chỗ kính cuối cùng, lqd, nghe có người ở cửa gọi cô, vội vàng ngẩng đầu trả lời: “Có ạ . . .” Khi cô mở rộng cửa thấy một người phụ nữa khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy người này, trong nháy mắt cô nghĩ đến chồng cô thường nhắc đến chị dâu nhà Liên Trưởng, nghĩ vậy, cô vội vàng buông khăn lông trong tay xuống, tươi cười nghênh đón: “Em là vợ của Trường Lâm, chị là chị dâu Tú Liên đúng không ạ?”
Thẩm Tú Liên nhìn người phụ nữ trước mặt, nhẹ nhàng thoải mái buộc một cái đuôi ngựa, trên người mặc áo thể thao, một chiếc quần jean, nói là người phụ nữ chị lại thấy giống một cô gái hơn, đặc biệt là trên mặt đối phương còn đang nở nụ cười ngọt ngào, khiến Thẩm Tú Liên có cảm giác như đang nhìn thấy con gái chị, chỉ cảm thấy thân thiết không nói lên lời.
“Ha ha, chị chính là chị dâu Tú Liên, chị nhớ là Trường Lâm nói em tên Xảo Phương đúng không? Xảo Phương, chị gọi em như vậy được không?” Thẩm Tú Liên cười ha ha vào phòng, thấy mặt kính sáng bóng lại thấy trên bàn còn đặt một chậu nước và cái khăn lau, chị càng thích Xảo Phương thêm một chút.
Biết đau lòng chồng, thu dọn phòng ở, đây là một người phụ nữ tốt, thấy cô bé tuổi cũng không lớn, lúc kết hôn chắc vẫn còn nhỏ, hai năm trước có lẽ cũng thật sự khó xử.
“Nghe chị dâu nói kìa? Trường Lâm coi chị như chị dâu ruột, chị gọi tên em cũng là đương nhiên. Chị mau ngồi đi, trong nhà em đang dọn nên có chút loạn, chị chờ em một chút là dọn xong rồi.” Cô nhanh chóng lấy ghế để Thẩm Tú Liên ngồi xuống, Trương Xảo Phương lại cầm khăn lau, lau sạch sẽ chỗ cửa sổ còn bẩn, sau đó cô giặt sạch khăn lau, đổ nước bẩn, lại phơi khăn ra chỗ nắng ấm, rồi cô mới đi vào trong nhà, cười cười lấy nước cho Thẩm Tú Liên.
Nói thì phiền phức nhưng thật ra rất nhanh đã làm xong, cũng không đến hai phút, sạch sẽ lưu loát mạnh mẽ khiến Thấm Tú Liên nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng, chị cảm thấy tính cách của cô gái này rất giống tính chị, nếu đổi lại là người khác, có lẽ sẽ để khăn và chậu nước sang một bên để nói chuyện với chị trước, nhưng chị lại cảm thấy, 2 phút bận rộn đổi lại phòng ốc sạch sẽ, chính là càng nhìn càng thấy thuận mắt.
“Xảo Phương, chị dâu mong em đến từ lâu, đặc biệt là Bình Bình nhà chị, biết em đã đến nói gì cũng muốn xin phép trở về, bị cha nó mắng cho một trận mới yên tĩnh, nếu không á, hôm nay có thể về đến nơi rồi.” Đây cũng không phải là Thẩm Tú Liên nói dối, cô con gái này của chị không phải chị đồng ý nhất định sẽ giúp nó giữ người ta lại đến thứ bảy thì cho dù cha nó có gây áp lực như nào cũng sẽ xin phép nghỉ, chỉ sợ không gặp được thím Trường Lâm.
Gương mặt Trương Xảo Phương khẽ biến thành hồng, cô ngại ngùng cười nói: “Thật ra em rất ít khi đi ra ngoài, đây là lần đầu tiên em đi quãng đường xa như vậy, thật sự là có chút không dám, nhưng lần này em cũng hạ quyết tâm, nếu không thì em thật sự không đến được đâu.”
Thẩm Tú Liên vừa nghe cũng hiểu ra, dù sao tuổi của cô cũng không lớn, dáng vẻ lại tốt, một mình đi ra ngoài quả thực khiến người ta thấy lo lắng.
“Lần này em đến đây thì phải ở thêm hai ngày, Trường Lâm không có thời gian ở cùng em cũng không quan trọng, chị dâu ở cùng em, giữa trưa em đến nhà chị ăn cơm đi, anh Tôn của em không ở nhà, Trường Lâm cũng không ở đây, chỉ có hai chị em mình, thoải mái đi.” Thẩm Tú Liên luôn đối xử tốt với mấy anh em cấp dưới của chồng chị, nhưng lại đối xử khác với người nhà của họ, dù sao thì mấy người phụ nữ ngồi chung một chỗ chị cũng thấy rất phiền phức, loại cô vợ nhỏ trang điểm xinh đẹp mà quá mức rêu rao thì chị nhìn mà thấy phiền lòng, mà loại người sợ hãi rụt rè cố ý lấy lòng thì chị lại không thấy vào mắt, cho nên nói vị chị dâu nhà Liên trưởng này tuy là người nóng tính nhưng cũng nhìn đối tượng, Trương Xảo Phương chưa tới đã để lại ấn tượng tốt trong lòng chị, bây giờ lại nhẹ nhàng thoải mái càng khiến Thẩm Tú Liên thích hơn.
Đối mặt với lời mời nhiệt tình của chị dâu nhà Liên trưởng, Trương Xảo Phương cũng từ chối nhưng không được, cô chỉ có thể đi theo chị, dù sao chị dâu cũng thật lòng thật dạ, mà quả thật mấy hôm nay cô cũng không có chỗ để đi.
-.-.-.-.-.-.-.-.-.-..-.-.-..-.-.-
Giữa trưa, Tống Trường Lâm ở trong rừng có 20 phút nghỉ ăn cơm trưa, tuy rằng anh cũng muốn chạy về nhìn vợ anh hiện tại thế nào? Nhưng anh cũng lo lắng đến vấn đề thể lực của bản thân, anh sợ nếu anh không ăn cơm thì anh không thể chống đỡ được đến tối rồi. Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay vợ anh đến đây, mà anh lại suy sụp thì không biết mọi người sẽ cười nhạo anh đến mức nào?
Bất đắc dĩ, anh chỉ có thể đến phòng ăn ăn cơm, trong lòng anh ôm ấp một hi vọng trên đường đi có thể gặp được vợ anh, kết quả là đến bóng của vợ anh cũng không thấy, anh chỉ có thể thất vọng tiếp tục trở về huấn luyện.
Buổi tối, anh mang cả người mệt mỏi, ăn qua loa một chút, cũng không thèm chờ Triệu Dũng đang kì kèo mè nheo, anh nhanh chóng chạy về. Anh không biết ngày nay vợ anh ở nhà thế nào? Trong lòng anh vừa sốt ruột lại thấy ngọt ngào, đây là lần đầu tiên sau khi huấn luyện anh lại vội vàng chạy về nhà như vậy.
Trương Xảo Phương vừa gội đầu xong, cô đang ngồi đan áo len cộc tay cho Bình Bình, thấy bên ngoài có tiếng động, không đợi cô đứng dậy thì chồng cô đã đen mặt đi đến.
“Trường Lâm? Anh ăn cơm chưa?” Cô buông áo trong tay xuống, vội vàng đứng lên, cô muốn lấy khăn ướt để chồng cô lau mặt, trên mặt anh đang chảy rất nhiều mồ hôi, có thể thấy được anh vội vàng đến mức nào.
Tống Trường Lâm ngăn không để vợ anh đi lấy khăn, dịu dàng cười nói: “Không cần lau đâu em, anh đi tắm ngay đây, anh về lấy bộ quần áo sạch thôi.” Trên người anh không sạch sẽ, không nên để khăn lông cũng bị bẩn. “Vừa rồi trong phòng ăn còn chút đồ ăn, anh có ăn một chút, em ăn cơm chưa? Hôm nay em đã quen ở đây chưa?” Cả ngày nay anh đều lo lắng, sợ vợ anh ngại ngùng không dám đi ăn, tuy rằng anh cũng biết anh lo lắng nhiều hơi thừa, nhưng mới ngày thứ hai anh đã ném cô trong nhà, anh thật sự rất lo lắng.
“Em ăn rồi, buổi sáng chị dâu Tú Liên gọi em đến nhà chị ấy, em ở đó cả ngày hôm nay, ăn cơm tối xong mới về.” Nói xong, cô quay người đi lấy quần áo cho chồng, không phải cô hiền lành muốn hầu hạ chu đáo cho Tống Trường Lâm mà cô thấy đối phương thật sự mệt quá, mặc dù cười, nhưng trong mắt lại hiện lên sự mệt mỏi, cô nhìn có chút đau lòng.
Nghe vợ anh nói cả ngày nay cô đều ở nhà Thẩm Tú Liên, cuối cùng Tống Trường Lâm cũng yên tâm, anh nhận lấy quần áo, cười nói: “Chờ anh một lúc, anh lập tức về ngay.” Nói xong, anh lại nhanh chóng đi ra ngoài.
Tuy rằng nóng vội, Tống Trường Lâm cũng đè lại tính tình mà giặt sạch quần áo, đổi lại quần áo sạch rồi mới về phòng, anh thấy Trương Xảo Phương đang cầm cốc hòa sữa bột.
“Em đói bụng sao? Buổi tối em chưa ăn no à?” Rất có khả năng, chị dâu Tú Liên lại rất nhiệt tình, vợ anh lại là lần đầu tiên đến đó, thật sự là khó mà thoải mái được.
“Em không đói bụng, chị dâu luôn gắp thức ăn cho em, em ăn đến no, cái này là của anh, chờ chút nữa nguội thì anh nhanh chóng uống đi, sau này lúc em không có ở đây, buổi tối anh nhớ tự pha một cốc mà uống.” Mỗi ngày anh đểu phải huấn luyện thể lực,lqd, không bổ sung chút dinh dưỡng sao được?
“Xảo Phương, em thật tốt.” Tống Trường Lâm hạnh phúc ôm vợ vào lòng, vừa nói xong, anh lại hôn một cái lên mặt cô, vừa rồi anh thấy được, quần áo hôm qua anh thay ra đã được giặt sạch cất đi, ai, có vợ bên cạnh chính là hạnh phúc. Nghĩ như vậy, anh lại bắt đầu ảo tưởng đến chuyện ba năm sau theo quân rồi.
Trương Xảo Phương vốn cũng không nhúc nhích, nghĩ lâu một chút thì lâu một chút đi, kết quả là người này ôm cũng không yên, mắt thấy sữa cũng đã nguội, cô vỗ vỗ vào lưng chồng: “Anh có yên được chút không hả? Anh nhanh uống sữa đi.”
“Được.” Tống Trường Lâm quay người đi uống sữa bột, chuẩn bị uống xong thì lên giường cùng vợ anh ngọt ngấy, thời gian cũng chỉ có bảy ngày, anh phải nắm thật chặt.
Tống Trường Lâm uống xong sữa, anh thấy vợ anh ngồi trên giường đang đan gì đó, anh lên tiếng nói: “Em đan cái gì vậy?” Trước kia anh chưa từng thấy vợ anh đan cái gì, nhưng từ khi có chiếc áo len kia xong, tay của Xảo Phương cũng không được nhàn rỗi, cô đến bộ đội mà vẫn còn đang bận rộn sao?”
“Em đan cho Bình Bình nhà chị dâu, chị dâu cũng thích cái ao len cộc tay này của em, hỏi em là đan như thế nào, dù sao em cũng có thời gian, nhà chị ấy cũng có sẵn len, em đan giúp chị ấy luôn.” Chính cô cũng đang không tìm thấy chỗ để ôm đùi đâu, huống chị chị dâu cũng là người tốt, đan được thì đan thôi.
Tống Trường Lâm thấy vợ anh nói là đan cho Bình Bình, anh ngồi vào bên cạnh vợ, im lặng ôm người vào trong ngực. Thật ra anh cũng hiểu rõ, đan áo cũng tốt, thêu khăn quàng cổ cũng thế, vợ anh làm những việc này đều vì anh, thật vất vả cô mới đến đây một chuyến, chẳng những anh không thể ở bên cô, mà còn khiến cô phải vất vả chạy đến chỗ người khác lấy lòng giúp anh? Càng nghĩ, anh càng thấy anh khiến vợ anh chịu thiệt thòi rất nhiều.
“Được rồi, anh đang nghĩ đi đâu vậy? Chị dâu đối xử với em rất tốt, hôm nay lại giúp em nhiều, em cũng chỉ đan cái áo thôi, lấy đâu ra nhiều ý tưởng như vậy chứ.” Trương Xảo Phương thấy gương mặt chồng cô hiện lên thật có lỗi, cô cười thu dọn đồ đan để lên bàn, sau đó quay đầu nhìn chồng cô, nghiêm mặt nói: “Hôm nay anh có mệt không? Tối qua mà anh thành thật hơn chút thì có phải tốt không, thật là không biết anh làm thế nào, anh không nhớ hôm nay anh còn phải huấn luyện à?” Nhìn xem, hốc mắt cũng đen rồi, thật sự là không biết tiết chế là gì. Được rồi, tuy rằng cô cũng là đồng mưu, nhưng cô không phải huấn luyện mà.
Tống Trường Lâm giả chết đem đầu vùi vào cổ vợ anh, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng phun ra hai chữ: “Mệt mỏi.” Quá mất mặt, anh cảm thấy bản thân vẫn đang ở tuổi trẻ sức hùng lực tráng, không ngờ anh mới gần vợ anh một chút mà đã mệt thành như vậy. Anh cũng không thèm nghĩ lại, tối hôm qua mà chỉ là hai lần sao? Có thể tính như gặp may, trước đó anh ép buộc một lần, anh không phiền mới lạ đó.