Quay về phía của Đường Hân, sau khi được đưa về nhà, cô lặng lẽ bước lên phòng, lơ đi lời hỏi thăm của người giúp việc. Hôm nay thực sự quá mệt mỏi, cô thay bộ đồ trên người ra, mặc bộ đồ thường ngày, co cảm thấy dễ chịu và ấm áp hơn nhiều.
Trời se lạnh, Đường Hân vẫn một mình cô đơn nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, tin nhắn của một lạ gửi đến điện thoại của cô.
Đọc dòng trạng thái, Đường Hân thắc mắc không hiểu tại sao ba cô lại hẹn cô đến vào giờ này. Dù gì thì ở biệt thự cũng chán nên Đường Hân tiện thể đến nhà Đường Đông Quân một chuyến.
Tờ mờ sáng, tuyết ngừng rơi, trời tối đen như mực, cái lạnh cắt da cắt thịt vẫn cấu xé lấy thành phố.
Đường Đông Quân cuối cùng cũng đồng ý giao kèo với Bạch Doanh Thần, ông đưa anh vắc xin, anh bảo vệ con gái ông và hứa chăm sóc cô ấy cả đời. Đối với một người giữ chữ tín và quyết đoán như anh thì ông không cần phải lo gì hết.
"Cạch!"
Quay lưng với cánh cửa, ông bỗng nghe thấy tiếng ai đó vặn nắm đấm cửa, ông cứ nghĩ là Bạch Doanh Thần nhưng khi quay người lại thì liền giật mình, hoảng sợ.
Người đàn ông cao gầy, khoác trên người một chiếc áo khoác dạ màu đen huyền bí, ánh mắt sắc đá như nhát dao ghim thẳng vào người Đường Đông Quân, ông chau mày, có chút hoảng sợ: "Cậu là ai?"
Vẻ mặt khôi ngô không chút biến sắc, anh ta đi đến gần bàn khách, đôi tay đeo găng lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống.
Hành động tự nhiên như thế khiến Đường Đông Quân càng thêm hoài nghi.
"Cậu là người của Bạch Doanh Thần?"
Mười phút sau....
Đường Hân vội vã chạy vào con hẻm tâm tối, thời tiết khô lạnh khiến Đường Hân khá khó chịu nên cô mới nhanh chân như vậy, vào nhà để còn được sưởi ấm.
Bước đến trước cổng Đường Hân khá thắc mắc vì sao ba cô lại để mở cửa toang toác và tắt đèn tối om như vậy, trước giờ ba cô không hề có thói quen này, cộng thêm việc tại sao ông lại hối thúc cô đến vào thời điểm này.
Trong lòng Đường Hân có chút bồn chồn lo lắng.
Chậm rãi bước vào trong nhà, Đường Hân chấm rãi đảo mắt quan sát xung quanh, cảnh vật vẫn y như cũ chẳng chút gì thay đổi. Bất chợt, linh tính mách bảo Đường Hân nhìn xuống đất, cảnh tượng trước mắt là cảnh tượng mà cả cuộc đời này Đường Hân không thể nào quên, thậm chí không dám quên.
Đường Đông Quân một tay ôm ngực trái, máu từ trên tay chảy ra không ngừng.
Phải. Ông đã bị trúng đạn, hơi thở ngày một yếu ớt, tầm mắt cũng dần mờ đi, ông cố gắng thở dốc nhưng lồng ngực chặt cứng, ông lờ mờ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn đang tiến vào, rồi sau đó bóng dáng của Đường Hân dần vụt tắt, phút cuối cùng của cuộc đời ông có thể nhìn thấy được con gái mình vẫn bình an vô sự, ông thật sự mãn nguyện.
Đường Đông Quân trút hơi thở cuối cùng, tay không còn chút sức rơi phệt xuống nền gạch men lạnh toát.
Giây phút ấy, trái tim Đường Hân như bị nghiền nát, lục phủ ngũ tạng như bị rút sạch, bóp nát. Tay chân cô bủn rủn không còn chút sức lực nào để di chuyển. Đường Hân ngã phệt xuống đất, cổ họng khô rát chỉ ú ớ được một từ: "B...a.... ba"
Tay chân Đường Hân tê cứng, cố gắng lếch từng bước về phía của Đường Đông Quân, bàn tay nhỏ nhắn của cô eunt rẩy che lấy vết thương đang túa máu bên ngực trái của ông.
"Ba ơi, ba làm sao vậy? Ba tỉnh lại đi, rốt cuộc là kẻ nào?"
Đường Hân gào thét trong vô vọng, những giọt nước mắt lặng lẽ tuông trào trên khuôn mặt xinh tái nhợt, cô cố gắng kéo ông đứng dậy để đưa ông đến bệnh viện, nhưng lúc này tim ông đã không còn đập nữa...
Đường Hân cảm thấy mình bị lạc lõng và mất phương hướng, cô cảm thấy có một khoảng trống rất lớn, đau đớn và tuyệt vọng.
"Ba ơi, ba mở mắt nhìn con đi, Hân Hân của ba đến rồi, ba ơi, con xin lỗi, con đến muộn rồi là lỗi của con. Tất cả là lỗi của con, đừng bỏ con mà ba ơi...."
Đến lúc nhận ra, Đường Hân bất lực ôm lấy ba mình, khóc lớn, khóc đến mức giọng nghẹt đi, tuyến lệ không còn hoạt động được nữa, cô nằm xuống cạnh cái xác của ba mình, nức nở không thành tiếng.
"Là ai, rốt cuộc là ai?"
Sự mất mát của Đường Đông Quân khiến cô cảm thấy sự bất công và sự phụ thuộc vào ông, cô cảm thấy mình bị bỏ rơi và cô đơn, người ba đã luôn ở bên cô và bảo vệ cô bây giờ đã không còn nữa.
Đường Hân cảm thấy bản thân trở nên yếu đuối và không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng sự việc này đã khơi dậy sự quyết tâm và kiên định trong lòng.
Đường Hân im lặng, từ từ buông Đường Đông Quân ra, chuỗi tràng hạt rất quen thuộc bị đứt và rơi vãi ra trên sàn nhà. Trái tim Đường Hân co thắt lại, bò đến nhặt từng hạt lên, ánh mắt long lanh xanh biếc bây giờ đã sưng hấy, đỏ ửng.
Nhìn những hạt châu sa nằm trong lòng bàn tay đẩy máu, Đường Hân đau đớn tột độ.
Đây chính là chuối tràng hạt mà cô đã tự tay làm và đeo nó cho Bạch Doanh Thần, tại sao nó lại xuất hiện ở đây?
Giây phút Đường Hân nhận ra cũng là lúc thế giới trước mắt cô sụp đồ và tan biển, cảm giác như bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng không thể nào thoát ra, làm sao cô có thể đối mặt với ba mình đây?
Sự tuyệt vọng và uất hận của Đường Hân dần chiếm át lấy lý trí. Người cô yêu và tin tưởng nhất lại sát hại người thân của cô, cô hận không thể xé xác át Bạch Doanh Thần ngay lập tức. Cô hối hận về sự lựa chọn của mình đó là đi theo Bạch Doanh Thần và yêu anh.
Cô vẫn không tin đây là sự thật, mơ hồ, nghẹt thở, mông lung, đáng sợ và quái lạ. Đường Hân nắm chặt những hạt châu sa ấy, ôm vào lòng ngực khóc tức tưởi.
"Bạch Doanh Thần, tại sao lại là anh? Tại sao lại làm như vậy?"
Nối đau đớn làn tràn trong lòng Đường, cô cảm thấy bơ vơ và lạc lõng, giống như một chiếc ge xuồng bé nhỏ trôi dạt giữa đại dương rộng lớn, từng hồi từng hồi bị sóng đánh dập.
Cô không còn chút sức lực, ngã nhào ra đất rồi ngất đi.
Không gian đen tối và chật hẹp, hoàn toàn không có điểm thoát, chỉ một cái xác lạnh lẽo và một trái tim hận thù, kinh khủng đến mức đáng sợ....
••••
Vài ngày sau, Đường Hân tỉnh dậy, một mình dọn dẹp tất cả và an táng cho ba mình, tất cả hành động đều được thực hiện bí mật.
Đường Hân mai táng cho cha mình xong trở về nhà dọn dẹp mọi thứ, biểu hiện như người mất hồn. Cô đứng trước bài vị của ba và mẹ mình, nước mắt không ngừng chảy.
"Ba, mẹ... tất cả là lỗi của con, là do con nhìn nhầm người. Con từng nghĩ, con là người hạnh phúc nhất trên thế gian này, có ba, có Swan và có cả anh ta nữa. Nhưng thực sự con sai rồi.....Mối thù này con nhất định sẽ trả, con nhất định sẽ giết hắn."
Nói rồi, cô ôm bài vị của hai người đã khuất rời đi, căn nhà đầy ắp tiếng cười ấy bây giờ lại hoang vắng, lạnh tanh đến đáng sợ.
Hận thù trong lòng Đường Hân đã đạt đến đỉnh điểm, bây giờ cô chỉ có oán hận, con người tàn nhẫn lúc trước dần dần trở lại.
Trời âm u, Đường Hân ngồi bên vệ đường, tay ôm lấy tấm hỉnh của ba mẹ cô, cô khóc không nổi nữa rồi.
Chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại trước Đường Hân. Lệ Chấn Giang nhanh chóng bước xuống xe, chạy đến bên Đường Hân với dáng vẻ lo lắng: "Hân Hân, em sao vậy?"
Nhìn sắc mặt của cô, anh không khỏi hốt hoảng: "Hân Hân." Ánh mắt Lệ Chấn Giang đầy sự thương sót nâng niu khuôn mặt của cô.
Đường Hân nhìn thấy anh, mọi sự uất ức đều tuông trào, cô ôm lấy anh rồi khóc lớn. Anh không hỏi nữa chỉ lặng lẽ vuốt lấy lưng cô.
Không lâu sau, Lệ Chấn Giang đưa Đường Hân đến một ngôi biệt thự khác, đây lạ một khu vực tách biệt hoàn toàn với Hắc Dạ Môn và dường như chỉ có anh và Thập Lăng Tiêu biết đến.
Khi Lệ Chấn Giang đến nơi, Đường Hân đã ngủ thiếp đi từ lâu.
"Anh đưa em lên phòng." Nói rồi, Lệ Chấn Giang nhẹ nhàng bế cô lên phòng, suốt đêm đều ở cạnh cô, một bước cũng không rời, đã lâu rồi anh không có được cảm giác ấm áp thế này.
"Hân Hân, từ nay anh sẽ không để ai làm tồn thương em nữa."
Đến chạng vạng sáng, Đường Hân tỉnh dậy, Lệ Chấn Giang thấy thế cũng tỉnh theo, anh liên tục hỏi hang nhưng cô không trả lời câu nào, biểu hiện cứ như người mất hồn.
"Có chuyện gì em không nói với anh được sao?"
Đường Hân quay sang nhìn anh. Đúng rồi, cô vẫn còn người anh, Lệ Chân Giang rất tốt với cô, vẫn luôn bên cạnh cô mà.
Một giọt nước mắt rơi xuống bên má, Đường Hân ngập ngừng, cuối cùng cũng kể cho anh nghe mọi chuyện.
"Hân Hân, thật ra, chuyện của ba em anh đã biết từ lâu rồi!" Lệ Chấn Giang nói tiếp:"Em đừng nghĩ nhiều, chỉ mình anh biết, ba anh không hề biết chuyện này, anh đã cố gắng che giấu mọi chuyện, bởi vì nếu ông ấy biết chuyện của bác Đường không chỉ trách em quy phạm nguyên tắc mà còn....".
"Mà còn thế nào?" Đường Hân chau mày.
"Ba em là tiến sĩ nghiên cứu khoa học người Pháp, từ lúc cơ thế cũ của Hồng Tam Hội sụp đổ, ông ấy và vắc xin cũng mất tung tích, rất nhiều sát thủ tìm kiếm nhưng như mò kim đáy bể. Ba anh cũng vậy, ông ấy đã tìm kiếm tung tích của ba em hơn mấy mươi năm nay nhưng không có chút tin tức."
Nghe xong Đường Hân như không tin vào tai mình nữa, cô thở dài, thì ra bấy lâu nay ba cô luôn tìm cách trốn tránh xã hội là vì lý do này.
"Vắc xin? Nó là vắc xin gì?" Đường Hân thắc mắc.
"Anh cũng không rõ nó như thế nào nhưng nếu bán đi, số tiền có thể lên đến hàng tỷ."
"Cả Bạch Doanh Thần cũng muốn có nó sao? Nhưng anh ta đâu thiếu tiền."
Lệ Chấn Giang tiếp tục nói: "Đúng là số tiền này không là gì với Bạch Doanh Thần nhưng hắn ta cần nó để cứu người."
"Ý anh là Thẩm Gia Tuyết sao?"
"Đúng, từ khi cô ta từ Trung Đông trở về thì nhiễm phải loại dịch bệnh đã từng là nổi ám ảnh của vài thập niên về trước và phải cần đúng loại vắc xin này mới có thể cứu được."
Hoá ra là thế, lại vì Thầm Gia Tuyết. Đường Hân cười khổ, chung quy lại tất cả cô vẫn thua thanh mai trúc mã của anh...
"Hân Hân, xin lỗi anh không giúp gì được cho em."
"Tại sao anh biết chuyện của ba em nhưng lại không nói ra?"
Lệ Chấn Giang ôm cô vào lòng:"Vì anh yêu em, anh không muốn bất cứ ai làm tổn đến em cả. Từ nay anh sẽ bảo vệ em, Hân Hân tin mỗi anh thôi."
Đường Hân không nói gì, chỉ yên lặng nằm trong vòng tay ấm áp ấy.
Bạch viên...
Vài ngày trôi qua, Đường Hân mất tích khiến Bạch Doanh Thần phát điên, đem hết đám người làm việc ở Bạch gia ra trừng phạt. Đây cũng là lần đầu tiên người trong nhà thấy anh có biểu hiện đáng sợ như vậy.
Bạch Doanh Thần ngồi ở phòng khách, tay cầm điện thoại, bên trong là hàng ngàn cuộc gọi nhỡ và tin nhắn nhưng không nhận được sự hồi đáp, tâm trạng anh chùng xuống đỉnh điểm, bực tức đập nát điện thoại.
Anh cùng Trịnh Thiên tìm kiếm khắp nơi nhưng không chút manh mối, trong lòng lại trở nên lo lắng và sợ hãi.
Đang lúc không biết nên làm gì thì một bóng dáng quen thuộc bước vào.
"Bạch Doanh Thần!"
Giọng nói yết ớt của Đường Hân vang lên khiến Bạch Doanh Thần bừng tỉnh, anh vội vã đứng phắt dậy chạy đến ôm chặt lấy cô.
"Em đã đi đâu vậy? Tại sao không nói với anh tiếng nào? Em có biết là anh lo cho em lắm không?"
Bạch Doanh Thần hỏi dồn dập.
"Anh ôm em chặt quá, em đau."
Nghe vậy, Bạch Doanh Thần buông Đường Hân ra, nhìn thấy sắc mặt thất thần của Đường Hân anh rất lo lắng:
"Sắc mặt em kém quá, có chuyện gì sao?"
"Em hơi mệt, em muốn nghỉ ngơi."
Biểu hiện của Đường Hân vô cùng kì lạ, nhưng thấy sắc khí của Đường Hân không tốt, Bạch Doanh Thần không hỏi gì nữa, liền bế cô lên phòng rồi gọi Vương Nguyên đến kiểm tra.
Lúc sau, Đường Hân ngủ thiếp đi, Vương Nguyên rời khỏi phòng rồi trở lại phòng khách, chậm rãi trình bày với
Bạch Doanh Thần.
"Anh chăm sóc bạn gái anh kiểu gì vậy?"
"Cô ấy làm sao?" Bạch Doanh Thần lạnh nhạt hỏi lại.
Vương Nguyên hắng giọng ngồi xuống ghế: "Cũng không quá nghiêm trọng. Huyết áp cô ấy khá thấp, đã mấy ngày không ăn không ngủ. Bây giờ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng vài ngày là được. Nhưng mà phải tịnh dưỡng tẩm bổ cho cô ấy, nhiều lúc tôi không hiểu cậu làm cái gì luôn đấy...Này, tôi đang nói chuyện với cậu mà cậu bỏ đi đâu
vay?"
Nói giữa chừng, Bạch Doanh Thần vội vàng đứng dậy đi lên lầu. Anh bước vào phòng Đường Hân, tiến tới ngồi cạnh cô. Nhìn sắc mặt tiều tụy, trong lòng đau sót vô cùng, anh không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô trong mấy ngày qua nhưng chung quy lại tất cả là do anh, là do anh thiếu trách nhiệm, thiếu quan tâm đến cô.
Đã mấy ngày cũng vì anh lo lắng tìm kiếm cô nên anh cũng không ăn không ngủ, trong người khá là đuối. Bây giờ an tâm hơn chút, anh thiếp đi trên bàn tay nhỏ nhắn của Đường Hân.
Ngày mới lại đến, hôm nay không có tuyết, mặt trời vừa lên liền sưởi ấm cả thành phố.
Ánh mặt trời mơ màng chiếu vào căn phòng nhỏ làm cho cả không gian trở nên ấm áp. Swan nhẹ nhàng mở mắt, nhìn quanh căn phòng bình yên, cảm thấy như mình đang ở một thế giới khác, nơi mà mọi lo âu muộn phiền đều tan biển, chỉ để lại sự thanh thản và bình thản.
Swan bước chân xuống giường, xếp chăn gối lại gọn gàng, sau đó đi đến bên cửa sổ. Loài hoa Cẩm Tú Cầu là loại hoa Swan rất thích, Trịnh Mặc biết thế nên đã tự tay trồng và chăm sóc rất tỉ mỉ. Những cánh hoa nhỏ nhắn của
Cẩm Tú Cầu nở ra từng cánh một, như những bông hoa nhẹ nhàng lướt qua bầu không gian. Mỗi cánh hoa mang đậm hương thơm dịu dàng, lan tỏa một mùi hương dịu dàng và quyến rũ.
Bước ra bên ngoài, Swan trông thấy nhà cửa rất gọn gàng, biết là Trịnh Mặc đã đến, cô hởn hở chạy xuống bếp.
"Dậy rồi đấy à, lại đây ăn sáng đi." Trịnh Mặc nhẹ nhàng nói.
"Anh đến khi nào thế."
"Anh vừa đến thôi, dạo này bên phía lão đại xảy ra nhiều việc quá nên không đến với em được, anh nhớ em quá."
Trịnh Mặc vừa nói vừa tiến tới ôm lấy Swan.
"Phải rồi Trịnh Mặc, em muốn sang bên đó gặp Chị Hân Hân, dạo này không gặp em nhớ chị ấy quá, không biết chị ấy có ăn uống đầy đủ hay lại như lúc trước nữa."
Trịnh Mặc khẽ bĩu môi: "Hóa ra là người ta nhớ chị người ta chứ có nếm xỉa gì tới tôi đâu."
Nghe vậy, Swan bật cười: "Được rồi, được rồi. Chị ấy mà anh cũng ghen được hả, tính ra ngày nào chúng ta cũng gặp nhau luôn đấy, anh còn đòi gì nữa chứ..."
"Anh cũng có sự chiếm hữu nhất định đó, con gái thì sao chứ anh cũng không có quyền được ghen à?"
"Em biết rồi, anh này kì quá!"
Nói rồi, Swan ngồi xuống bàn ăn.
"Được rồi, ăn xong anh đưa em đi dạo rồi đến Bạch viên nha?"
"Vâng."
……