"Không lẽ là người của Bạch Doanh Thần?"
Đường Đồng Quân bỗng lắc đầu: "Không phải hắn ta."
Trước giờ, Bạch Doanh Thần luôn là người làm việc có quy tắc, nếu như muốn giở trò cũng không tới mức này, anh ta muốn ra tay thì đâu cần phải theo dõi, trực tiếp dùng Đường Hân là được mà.
Đang suy đoán giữa chừng, một tin nhắn ẩn danh hiện lên trên màn hình hệ thống của Đường Đông Quân. Ông tò mò nhanh chóng mở ra xem, bất chợt ánh mắt với cảm xúc của ông cùng lúc khựng lại.
Dường như không thể tin vào mắt mình, cả người ông mềm nhũn, không chút sức lực mà khụy xuống.
"Tại sao lại như thế?"
Dòng tin nhắn "Đường Hân là sát thủ của Hắc Dạ Môn" vẫn còn hiển thị trên màn hình, phía sau đó là một loạt hình ảnh Đường Hân giải quyết kẻ địch, tuy che mặt nhưng những đặc trưng của Đường Hân làm sao ông có thể không nhận ra.
Đường Đông Quân nhanh nhẹn ngồi dậy, rà soát mọi ứng dụng, kiểm tra xem người gửi tin nhắn đến cho mình là ai, nhưng dường như, kẻ nặc danh này vô cùng tinh vi và cẩn thận, mọi thông tin của hắn đều không để lại chút sơ hở nào, Đường Đông Quân đành bất lực.
Ông tắt máy tính, rút điện cho hệ thống chết đông toàn bộ, sau đó lên phòng tới tâm trí thất thần.
Không phải vì cú sốc tâm lí về việc cô giết người mà là ông đang lo lắng cho an nguy của con gái mình.
Bây giờ bản thân ông không có chút quyền thế cũng không đủ sức để chống lại Hắc Dạ Môn, ông không có sự lựa chọn, muốn bảo vệ con gái của mình chỉ có một cách.
Đường Đông Quân lấy máy điện thoại ra, nhấn gọi vào số điện thoại nằm trong danh sách đen.
Một phút sau lập tức có người nhấc máy.
"Tôi muốn giao kèo với cậu."
Cái lạnh buốt giá vẫn bao trùm lấy cả thành phố, cái ngày tuyết rơi cuối cùng cũng đã đến. Đường Hân đứng trên biệt thự ở tầng hai của Bạch viên, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng chứa đựng rất nhiều suy nghĩ.
Những bông tuyết li ti khẽ chạm nhẹ trên cửa kính, ánh mắt long lanh Đường Hân khẽ nhìn theo, nụ cười trên môi dần nhoen lên.
"Tuyết rơi rồi! Đẹp thật!"
Suy nghĩ bân quơ trong đầu, Đường Hân giật mình khi có người ôm mình từ đằng sau, vòng tay to lớn, ấm áp và hơi thở quen thuộc ấy làm cô trở nên thoải mái hơn trong cái thời tiết lạnh giá này.
Thế nhưng tại sao Đường Hân vẫn còn cảm thấy lấn cấn trong lòng một cái gì đó rất khó diễn tả.
Những sự việc diễn ra gần đây khiến Đường Hân chật vật không ít, chắc có lẽ là bắt nguồn từ cô gái họ Thầm kia.
Cô biết, Thẩm Gia Tuyết và Bạch Doanh Thần là tri kỉ của nhau, cả hai bây giờ cũng chỉ là anh em, nhưng tại sao cô vẫn thấy sợ, vẫn thấy bồn chồn khi anh vẫn còn lo lắng cho cô ấy quá mức. Có khi nào cô sẽ mất anh không?
"Trời trở lạnh rồi sao em mặc ít vậy, lỡ bị bệnh thì phải làm sao?"
Bạch Doanh Thần ôn nhu nói, tay cầm áo khoác dạ choàng lên người Đường Hân, sau đó ôm cô vào lòng...
Tuy cô không nói nhưng nhìn biểu hiện lạ lùng của Đường Hân gần đây Bạch Doanh Thần đoán ra ít nhiều cũng có chuyện khiến cô không vui.
"Hân Hần, trong nhà ngột ngạt quá, hay là anh đưa em ra ngoài chơi nha?"
Đường Hân xoay người lại nhìn Bạch Doanh Thần với ánh mắt triều mến, cô khẽ gật đầu nhưng trong lòng vẫn không cảm thấy ổn hơn tí nào.
Đêm buông xuống, cái lạnh buốt giá có chút khô rát bao bọc lấy thành phố. Người người đi ra đường cũng ít hẳn đi.
Đường Hân dán mắt lên cửa kính, ngắm nhìn thành phố lộng lẩy xinh đẹp.
Tuyết ngoài trời rơi rất dày, vây kín cả mặt đường. Trong lòng Đường Hân chợt trống rỗng, cô cảm giác giữa mình và Bạch Doanh Thần dường như có một rào cản vô hình nào đó.
Càng nghĩ tâm trạng Đường Hân cành chùng xuống, có linh cảm như có chuyện chẳng lành sắp xảy ra.
Chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng, có lẽ mọi thứ đã được Bạch Doanh Thần sắp đặt từ trước, tất cả đều tươm tất và hoàn hảo.
Bước vào đại sảnh, ánh đèn sáng rực với màu vàng là màu chủ đạo, cách trang trí vừa cổ điển vừa hiện đại làm cả sảnh khoác lên mình chiếc áo kiêu sa, hoàn mỹ.
Hôm nay Đường Hân mặc một chiếc váy màu be dài có đính hạt kim tuyển, ôm sát cơ thể, bên ngoài choàng thêm một áo khoác lồng thú, trồng khá đại trà nhưng lại toát lên khí chất quý phái, sang trọng.
Đường Hân khoác tay Bạch Doanh Thần bước vào trong, cô chỉ thấy nhân viên ăn mặc chỉnh tề đứng dọc hai bên, nghiêm chỉnh cuối chào.
Tất cả mọi thứ đã được Bạch Doanh Thần bao trọn và sắp xếp trước, Đường Hân khẽ bĩu môi thở dài và cảm thấy anh quá phung phí.
"Anh thấy em dạo này không được vui, có chuyện gì sao?"
Đường Hân khẽ cười lắc đầu: "Không có. Em thấy vui lắm... vì lâu rồi mới được cùng anh đi dạo chơi như thế này."
Lời nói của Đường Hân khiến Bạch Doanh Thần có chút chột dạ, chỉ cười trừ rồi đưa cô đi.
Theo sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Đường Hân và Bạch Doanh Thần ngồi xuống trước bàn hình chữ nhật đặt gần hồ bơi, ánh nước lấp lánh, cộng thêm ánh đèn kiêu sa. Có lẽ đây là buổi hẹn hò mà cô thấy chu đáo nhất.
Những món ăn trên bàn là những món ăn được Bạch Doanh Thần thuê đầu bếp riêng về để sắp xếp cho buổi hẹn hò hôm nay. Mọi thứ đều rất tươm tất.
Bạch Doanh Thần cắt xong đĩa beefsteak thì chủ động đứng dậy đi về phía Đường Hân rồi đổi với đĩa beefsteak của cô.
"Anh làm cho em rồi này."
"Em tự làm được mà..."
Bạch Doanh Thần cười nhẹ, khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn cũng có thể hiểu là "món" khai vị.
"Anh không muốn em động tay động chân vào bất cứ việc gì cả, bây giờ anh còn có thể đút cho em ăn còn được."
Bạch Doanh Thần khẽ thủ thỉ.
Trong phút chốc, khuôn mặt của cô đỏ ửng lên; "Này, anh đừng đùa nữa, chỗ này đông người lắm đó."
Thời tiết khá lạnh nhưng trong lòng cô bây giờ lại ấm áp đến lạ thường, mọi muộn phiền phút chốc chợt tan biến.
Bạch Doanh Thần một tay che trời, ngạo nghễ giữa chốn tử thần, vốn dĩ không biết sợ là gì. Có câu "để trở thành kẻ mạnh nhất định không được có điểm yếu" Bạch Doanh Thần đã rèn giũa nguyên tắc này hơn hai mươi mấy năm nay, nhưng bây giờ lại bị phá vỡ bởi một người con gái.
Ngồi phía bàn đối diện, Bạch Doanh Thần triều mn quan sát cử chỉ của Đường Hân, khóe môi không kiểm soát được dần nở một nụ cười ôn nhu. Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan cân đối, đôi tay thon dài nhưng rắn chắc cầm lấy ly rượu vang đỏ đưa lên môi nhấp một ngụm. Yết hầu khẽ lay động, khiến Đường Hân suýt chút lạc vào ảo giác.
Tiếng nhạc cổ điển đặc trưng của nước Pháp du dương bên tai khiến bầu không khí trở nên thơ mộng hơn bao giờ hết.
Đường Hân có chút e thẹn, liền đảo mắt đi hướng khác, thấy vậy anh chỉ mỉm cười: "Dùng bữa xong anh muốn đưa em đến một nơi."
Đường Hân vừa định mở miệng nói gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại của Bạch Doanh Thần vang lên khiến cô không được thoải mái, đành nuốt những từ định nói ra xuống bụng.
Một buổi hẹn hò lãng mạn là phải tập trung và dành cho người mình yêu sự riêng tư, đó là nguyên tắc cơ bản nhất, nhưng người mới trải nghiệm mối tình đầu như Bạch Doanh Thần còn nhiều vụng về, thiếu sót cũng không đáng trách.
Bạch Doanh Thần nhẹ nhàng đặt chiếc nĩa xuống rồi liếc nhìn sang điện thoại. Là cuộc gọi đến từ bệnh viện, anh có chút phân vân, sau đó thì tắt máy.
Vài giây sau đó, máy điện thoại lại tiếp tục rung, buộc Bạch Doanh Thần phải nghe máy.
Đầu giây bên kia vọng lại tiếng hốt hoảng của nhân viên y tá: "Cô Thẩm đang trong cơn nguy kịch, hiện tại đang ở phòng cấp cứu..."
Bệnh tình của Đường Hân càng kéo dài càng nguy hiểm đến tính mạng. Tuy tiếng nói không lớn nhưng cũng đủ để Đường Hân nghe thấy, cô có chút chạnh lòng nhưng cũng hiểu cho nỗi lòng của Bạch Doanh Thần.
"Anh đến bệnh viện xem cô ấy thế nào đi."
"Nhưng mà Hân Hân, hôm nay là buổi hẹn hò của chúng ta..."
Đáp lại vẻ mặt phân vân của Bạch Doanh Thần, Đường Hân khẽ cười: "Không sao, tính mạng con người vẫn là trên hết, chúng ta còn nhiều thời gian mà, anh đến bệnh viện một chuyển đi."
Nhận thấy Đường Hân hiểu chuyện như vậy Bạch Doanh Thần cảm thấy dễ chịu hơn, anh chỉ sợ cô nghĩ nhiều thôi.
"Vậy được, để anh đưa em về."
-....
Hắc Dạ Môn...
Lệ Chấn Giang ăn mặc chỉnh tề, đứng trước gương chỉnh lại cổ áo, khuôn mặt tinh xảo không chút tì vết lãnh đạm nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.
Anh không hiểu bản thân mình có gì thua kém Bạch Doanh Thần, trước giờ mọi thứ Bạch Doanh Thần có, Lệ Chấn Giang chỉ có hơn chứ không thiếu. Đối với Lệ Chấn Giang, anh không quan tâm bất cứ cái gì Bạch Doanh Thần có, nhưng từ khi Đường Hân rời xa anh, hành động của anh bắt đầu mất kiểm soát và thâm độc hơn nhiều, bằng mọi thủ đoạn phải lấy lại người mình yêu dù phải trả bất cứ cái giá nào.
Lệ Chấn Giang xoay người. Căn phòng rộng lớn, sang trọng được bao bọc bởi ánh đèn trắng tinh xảo. Lệ Chấn Giang đi đến bàn làm việc, mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng lục ổ quay (Cò quay Nga) sau đó nhếch một nụ cười đầy thần bí.
Trời trở lạnh, Thẩm Gia Tuyết hôm m trên giường bệnh, sắc mặt tái xanh, môi khô rát. Âm thanh từ máy nhịp tim phát ra khiến trái tim Vương Nguyên như bị bóp nát. Tay anh run rẩy đến mức không còn chút sức lực, không hiểu tại sao là một bác sĩ phẫu thuật anh lại có triệu chứng như vậy.
Cảm thấy không khả quan, Vương Nguyên được mời ra ngoài và thay người khác tiếp tục quá trình cấp cứu, nhưng Vương Nguyên không hề an tâm, một mực đòi ở lại. Thấy anh kiên định như vậy mọi người cũng không ngăn cản.
Sau khi Bạch Doanh Thần đưa Đường Hân về nhà thì lập tức lái xe rời khỏi dinh thự. Tuy nhiên, anh không đến bệnh viện mà lái xe rời khỏi thành phố. Bạch Doanh Thần tăng ga, từng dòng xe vụt qua nhanh như tên giữa màn sương giày đặc không khỏi khiến ai cũng phải khiếp sợ.