Dương Tâm khẽ cau chân mày.
Thảo nào chỗ miệng máu trên cánh tay vô cùng ngứa ngáy, thì ra là trên lưỡi dao có độc.
Nhưng mà…
“Cô thật đúng là hồ đồ ngu xuẩn, đã đến giờ phút quan trọng thế này mà cô còn có thể kiếm cớ gây sự.
Làm sao, cô cảm thấy kết cục của mình còn chưa đủ thảm hại, cho nên muốn để tôi tiếp tục tặng cô thêm hai nhát có phải không?”
Cố Ngọc Hiểu điên cuồng cười: “Cả đời này của tôi đều bị cô làm hỏng hết rồi, chết thì có gì đáng sợ đâu cơ chứ? Tôi chết đi không có gì đáng tiếc, nhưng nếu có thể kéo cô xuống địa ngục chôn cùng thì tôi cũng không ngại đâu. Cô nói xem có đúng không?”
Dương Tâm theo bản năng che cánh tay lại, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.
Nói một cách chính xác thì do cô không chịu nổi sự ngứa ngáy như vậy, cho nên mới lộ ra vẻ mặt đó.
Dáng vẻ kia của cô rơi vào Cố Ngọc Hiểu, thì lại hoàn toàn thay đổi: “Làm sao, cô sợ chết hả? Ha ha, cô cũng chỉ được có thế thôi, muốn tôi đem thuốc giải đến để giữ lấy cái mạng quèn của cô đúng không?”
Dương Tâm nheo mắt lại, quan sát cô ta trên dưới một lần, trong mắt cô lộ ra vẻ đã hiểu.
Việc người phụ nữ này xuống nước chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch mà thôi.
Mà bước thứ hai chính là nhân cơ hội được ở lại nơi chữa bệnh bên trong căn cứ để có thể tiếp cận cô, sau đó nhân cơ hội để ra tay.
Chẳng qua là loại độc này…
Cô rất tò mò không biết cô ta lấy độc này từ đâu.
Theo lý mà nói, độc dược loại này chỉ có Bạch Trác là có thể nghiên cứu ra, nhưng tên kia đã chết rồi cơ mà.
Cô đã dùng thuật thôi miên để mê hoặc anh ta, cuối cùng để cho anh ta chết thảm ở trong kho hàng bỏ hoang phía ngoại ô.
Làm sao mà trong tay người phụ nữ này lại có thể có độc tố mà Bạch Trác nghiên cứu?
Sau khi im lặng một hồi, dường như cô nghĩ tới điều gì đó, trong mắt lộ ra vẻ đã hiểu rõ.
Đúng rồi, Bạch Trác cùng Dương Nhã từng qua lại trong một khoảng thời gian. Dương Nhã đã lấy mấy loại độc dược để phòng trong tình huống phải tranh chấp cùng với cô.
Nói cách khác, người phụ nữ này đã gặp Dương Nhã, hoặc là Dương Nhã liên lạc với cô ta, sau đó hai người họ âm mưu tới ám sát cô, một người bỏ sức lực, một bỏ độc.
Mặc dù trong lòng đã có phỏng đoán, nhưng cô vẫn rất bình tĩnh đè nó xuống.
“Độc dược này thật sự có độc tính rất mạnh, dù tôi tinh thông y thuật cũng biết thứ đồ chơi này có thể lấy mạng người, mà tôi lại không giỏi giải độc, cho nên thật đúng là không thể làm gì được cái thứ đồ chơi này. Nói đi, cô muốn như thế nào mới chịu giao thuốc giải ra?”
Cố Ngọc Hiểu bị hận thù điên cuồng khống chế, hoàn toàn không có khả năng tự chủ suy nghĩ, ngay cả sự cân nhắc không che giấu trong mắt Dương Tâm cũng không nhìn ra.
“Ha ha, xem ra cô thật sự sợ chết. Cũng đúng thôi, với một người được hưởng hết vinh hoa phú quý, được yêu thương hết mực như cô thì sao có thể chịu chết được? Cô muốn sống? Muốn lấy được thuốc giải có phải hay không? Có thể, cô quỳ xuống cầu xin tôi trước đi, nếu như tôi vui vẻ thì nói không chừng sẽ cho cô.”
Dương Tâm nhướng nhướng mày.
Muốn dùng cách này để làm nhục cô sao?