Trong mắt Hải Cẩn lộ rõ vẻ khổ sở, con người một khi đã lâm vào trong cảnh khốn cùng thì chết cũng trở thành một hy vọng xa vời.
Cô ta chết đi thì không có gì đáng tiếc, nhưng cô ta có thể trơ mắt nhìn Vân Hành bởi vì cô ta mà chết hay sao?
Nhiều năm trước, cô ta cứu được Vân Hành ra từ trong đầm cá sấu. Nhiều năm sau, để báo ơn, anh ta đã ở bên người để bảo vệ cô ta, vì cô ta chịu đựng tất cả.
Cô ta có thể ích kỷ kéo anh ta cùng chết với mình sao?
Không được!
Cô ta không làm được.
Cho nên…
Sau một hồi im lặng, giọng nói cô ta trở nên khàn khàn: ” Được, tôi đồng ý với ông. Đợi sau khi cơ thể của tôi khỏe hơn một chút, tôi sẽ lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Thành, nhưng mà ông cũng phải đồng ý với tôi một chuyện, phải thả Vân Hành ra, đảm bảo anh ta không có vấn đề gì. Nếu anh ta gặp phải việc bất trắc thì tôi sẽ liên lạc với sư phụ, để chị ấy báo thù thay tôi. Đến lúc đó tất cả gia tộc Hải Nhân ai cũng đừng mong có thể thoát, các người đều phải cùng tôi xuống mồ.”
“…”
Đại trưởng lão không lên tiếng, coi như là thầm chấp nhận.
Ông ta đương nhiên sẽ không giết Vân Hành, tên nhóc kia là một tay ông ta đào tạo nên, tương lai rất có thể sẽ trở thành gia chủ.
Anh ta là niềm kiêu hãnh của ông ta, ông ta làm sao có thể phá hủy tâm huyết nửa đời mình được?
Phân bộ của Ám Long.
Bên trong phòng làm việc.
Lạc Hồ nhìn Lục Gia Bách đang ngồi trên ghế salon, cau mày hỏi: “Ngày mai sẽ phải hành động, bên phía Nam Kiên đã sắp xếp người đi cứu viện chưa?”
Lục Gia Bách ừ một tiếng: “Tôi đã liên lạc với Đoàn Ninh rồi. Anh ta sẽ dẫn người đi cứu bọn họ, nhưng tôi cũng phải nhắc nhở anh một việc, một khi kế hoạch của bọn họ bị bại lộ, Trần Cát Phượng sẽ giết người diệt khẩu. Nếu anh muốn tẩy hết nỗi oan ức cho em gái, thì nhất định phải coi trọng Tô Yến, đừng để cho cô ta bị diệt khẩu.”
Lạc Hồ gật đầu một cái, trầm giọng nói: “Cảm ơn, tôi sẽ chú ý. Người phụ nữ kia đừng nghĩ có thể tùy tiện chết như thế, tôi sẽ bắt cô ta phải chịu đựng hết tất cả những sự đau khổ mà em gái tôi đã phải trải qua.”
Lục Gia Bách nhếch môi cười một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Mấy người đã tiết lộ bí mật của em gái anh đều đã bị bắt rồi. Đợi sau khi mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta sẽ trở về trụ sở chính một chuyến, xử lý cho xong chuyện này đi nhé.”
Dứt lời, anh móc ra một cáo bình sứ từ trong túi rồi nói: “Đây là nước thuốc trước đó vài ngày Dương Tâm chuẩn bị cho anh, nó có thể làm cho anh khôi phục lại đoạn ký ức kia. Giờ anh có con trai rồi, sau khi xong việc thì cũng theo đuổi lại cô vợ đi.”
Lạc Hồ giơ tay nhận lấy, vuốt cằm nói: “Chờ qua ngày mai rồi tôi uống, bây giờ tôi không muốn để tình cảm xen lẫn vào, nhất định sẽ phân tâm.”
Lục Gia Bách nhướng mày: “Tôi cũng nghĩ thế, cho nên tôi vẫn chần chừ chưa lấy ra để đưa cho anh.
Được rồi, anh đi chuẩn bị một chút đi, thành hay bại là do thời khắc này quyết định.”
“Được.”
Căn cứ điều trị.
Dương Tâm từ trong phòng bệnh đi ra, chuẩn bị đến phòng làm việc để tìm Thẩm Thành.
Đi qua chỗ gấp khúc ở hành lang, bỗng có một bóng người nhào tới chỗ cô.
Trong tay đối phương cầm một con dao gọt trái cây, dưới ánh sáng của ánh đèn trên đỉnh đầu, lưỡi đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Cô né tránh theo bản năng, nhưng lưỡi đao vẫn cắm lên cánh tay cô.
May là bây giờ đang là mùa đông, cô mặc tương đối nhiều quần áo. Mặc dù lưỡi dao xuyên qua quần áo làm chảy máu, nhưng chỉ bị rách da mà thôi.
Cô đánh trả lại một cái tát, vỗ lên trên bả vai của đối phương.
“Tôi tốt bụng giúp đỡ cô thế mà cô lại muốn giết tôi, quả nhiên là không thể làm người tốt được.”
Cố Ngọc Hiểu lạnh lùng nhìn Dương Tâm, trong con mắt là nỗi hận không thể che dấu được. . ngôn tình hay
Nếu như không phải là do người phụ nữ này nhiều chuyện thì người nhà họ Thẩm sẽ vẫn chưa hay biết gì. Cô ta mất thể diện như thế, đã đủ cho người nhà họ Thẩm ghen ghét hay chưa?
Cả đời này của cô ta đều đã bị con khốn Dương Tâm làm hỏng, hôm nay bọn họ không chết không thôi.
“Dương Tâm, cô trúng độc, cô chết chắc rồi.”