“Cháu biết rồi.”
Nhà họ Thẩm.
Cố Ngọc Hiểu tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, còn chưa phấn khích được nửa giờ đã bị hot search trên mạng dọa sợ.
Con tiện nhân Hải Cẩn kia mang thai?
Nếu tin tức này là thật thì đứa con trong bụng cô ta chắc chắn là của Thẩm Thành.
Trời ạ!
Nếu cô ta vác bụng bầu trở về tìm Thẩm Thành thì phải làm sao bây giờ?
Đột nhiên tờ giấy hôn thú trong tay không còn thơm ngon nữa mà lại giống một củ khoai lang nóng phỏng tay.
Quyển sổ màu đỏ trông thật đại hỉ nhưng lại lộ ra mùi vị châm biếm, dường như đang cười nhạo cô ta quá ngu xuẩn.
“Hải Cẩn, Hải Cẩn, cô thật đúng là âm hồn không tan, sớm không tuyên bố, muộn không tuyên bố lại cố tình chọn ngày tôi và Thẩm Thành lãnh chứng tuyên bố mang thai, cô khinh người quá đáng.”
Cô ấy vừa thì thầm, vừa lướt xem những tin tức khác.
Ngay khi cô ấy nhìn thấy tin gia tộc Hải Nhân tuyên bố với bên ngoài rằng đứa nhỏ trong bụng Hải Cẩn là của vị hôn phu Vân Hành thì trái tim đang treo của cô nháy mắt hạ xuống.
Cũng may!
Bây giờ cả thế giới đều biết đứa con trong bụng cô ta là của Vân Hành. Cho dù sau này cô ta có đổi ý, chạy đến nhà họ Thẩm muốn nhận người thân thì cũng sẽ không ai tin tưởng cô ta, ngược lại còn có thể khiến cô ta thân bại danh liệt.
Bây giờ, bà Thẩm chính là Cố Ngọc Hiểu cô.
Còn về phần Hải Cẩn, nếu cô ta dám quay về cướp chồng của cô, cô nhất định sẽ biến cô ta thành kẻ thứ ba bi thảm nhất trên thế giới này Biệt thự nhà họ Triệu.
Phòng y tế.
Trong phòng bệnh.
Triệu An đứng bên cạnh mép giường, híp mắt nhìn Lê Vãn Trinh đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt sâu thẳm.
Anh ta đã đợi bên ngoài ba ngày trời là vì hy vọng cô ấy có thể nghĩ thông suốt.
Nhưng đầu người phụ nữ này lại chỉ chứa một cây gân, không có chút hồi tâm chuyển ý nào, đẩy mọi chuyện vào ngõ cụt.
“Nhất định phải ly hôn ư?”
Mấy ngày không ngủ, khuôn mặt anh ta rất tiều tụy, giọng nói khàn khàn, khô khốc.
Lê Vãn Trinh chậm rãi mở hai mắt, bình tĩnh nhìn anh ta, lãnh đạm nói: “Bố tôi, chị gái tôi, Tiểu Tân, bọn họ đều đã ra mặt nhưng không một ai có thể khuyên được tôi. Triệu An, anh cảm thấy một hai câu của anh sẽ thuyết phục được tôi sao? Đừng phí nước bọt nữa, tôi sẽ không nghe.”
“Anh không khuyên em.” Triệu An từ từ nói: “Bây giờ em hẳn cũng sẽ không nghe vào những thứ đạo lý lớn lao đó, có lẽ chỉ có biện pháp đơn giản thô bạo này mới có thể hoàn toàn đánh thức em.”
Dứt lời, anh ta đột nhiên đưa tay sờ soạng mâm đựng trái cây trên tủ ở đầu giường, rút ra một con dao gọt trái cây.
Lê Vãn Trinh biến sắc, kinh hô: “Triệu An, anh muốn làm gì? Anh đừng làm bậy, đừng…”
Không đợi cô ấy nói hết câu, Triệu An đã đâm thẳng con dao gọt trái câyvào bụng mình.
Cơn đau đớn kịch liệt ập đến khiến anh bất giác khuỵu gối trên mặt đất, khuôn mặt tuấn tú tái đi nhanh chóng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Lê Vãn Trinh biến sắc, giãy giụa bò dậy, nắm chặt lấy cánh tay anh ta, khàn giọng quát lên: “Triệu An, anh phải bức tôi đến mức này sao?”
Triệu An nhếch môi, lộ ra một nụ cười gượng ép.
“Nhát dao này đâm vào bụng, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nếu em vẫn giữ loại thái độ mặc kệ mọi chuyện này thì nhát dao tiếp theo anh sẽ trực tiếp đâm thẳng vào tim.”