Hải Cẩn mang thai?
Đứa con còn là của Vân Hành?
Hơn nữa cô ấy mới thương tâm rời khỏi Hải Thành, bây giờ lại ở bên cạnh Vân Hành?
Sao có thể chứ?
Chuyện này không có khả năng. Nó hoàn toàn không hợp logic cũng không phù hợp với tính tình của cô nhóc kia.
Đó căn bản không phải là chuyện mà cô ấy có thể làm ra.
Không ai hiểu rõ cô ấy yêu Thẩm Thành đến nhường nào hơn người sư phụ như cô.
Con nhóc kia có một lần đã từng vì Thẩm Thành mà muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy trò với cô, không muốn liên lụy đến cô.
Qua đó có thể thấy được cô ấy yêu Thẩm Thành đến mức nào.
Mang thai?
Xuất ngoại?
Chẳng lẽ?
Nhớ lại đủ loại hành động kỳ quái của con nhóc kia khi rời Hải Thành, trong lòng Dương Tâm bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Người mà Thẩm Thành ngủ đêm hôm đó không phải là con nhóc Hải Cẩn kia chứ?
Vậy cái thai trong bụng Cố Ngọc Hiểu xuất hiện kiểu gì?
Nếu cô ta dám mang bụng bầu tìm đến nhà họ Thẩm, chứng tỏ cô ta chắc canh 100% đứa nhỏ nhà của nhà họ Thẩm, nếu không khi đi xét nghiệm ADN sẽ bị phát hiện.
Chẳng lẽ đêm hôm đó anh trai cô ngủ với cả hai người phụ nữ sao?
Nếu như vậy thì quá xấu xa rồi.
“Chị Tâm, em thấy cho dù là đứa con trong bụng ai là hàng thật, trong bụng ai là hàng giả thì điều bây giờ chị cần phải làm là ngăn cản cậu em cưới người phụ nữ khác. Dù sao thì cũng phải làm rõ mọi việc rồi mới tính tiếp chứ đúng không?”
Dương Tâm đột nhiên bừng tỉnh, cậu nhóc này nói không sai.
Cần phải ngăn Thẩm Thành đăng ký kết hôn với Cố Ngọc Hiểu. Nếu đứa bé trong bụng Hải Cẩn là con của Thẩm Thành thì chẳng phải đã bỏ lỡ nhau rồi sao?
Cô cầm điện thoại lên, vội vàng tìm số của Thẩm Thành.
Tiếng chuông vang lên ba giây, cuộc gọi được kết nối thành công, giọng nói có chút lạnh lùng của Thẩm Thành từ trong microphone truyền đến: “Tâm Tâm, em tìm anh có việc gì thế?”
Sắc mặt Dương Tâm trầm xuống: “Bây giờ anh đang ở đâu?”
Trầm mặc một lát, Thẩm Thành từ từ nói: “Quán bar có phải em xảy ra chuyện gì hay không?”
Giọng nói lạnh lùng ban đầu dần trở nên nôn nóng.
Dương Tâm hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: “Anh và Cố Ngọc Hiểu?”
“Lãnh chứng.” Thẩm Thành trả lời dứt khoát, phút cuối còn không quên nói đùa: “Không chúc phúc cho anh trai của em hả? Tốt xấu gì cũng là giải quyết chuyện chung thân đại sự.”
“Anh đang ở quán bar nào?”
“Bỉ Ngạn.” . truyện tiên hiệp hay
“Đợi em, em đến tìm anh.”
Thẩm Thành cả kinh, vội vàng nói: “Em đừng đến đây, nơi này rất hỗn loạn, nếu thật sự em có việc gấp cần tìm anh thì bây giờ anh sẽ đến nhà họ Lục.”
“Không, để em đi tìm anh.” Dương Tâm cố chấp nói.
Dứt lời, cô trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó đứng dậy phóng ra cửa.
Bà Lục ở phía sau vội vàng dặn dò: “Cháu đi đường cẩn thận, nhớ mặc áo khoác vào, đừng để cảm lạnh, bảo tài xế đưa con đi, đừng tự lái xe.”