Dương Thành đồng ý, do dự trong nửa tiếng cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của Dương Nhã.
“Được, cứ xử lý theo lời con. Chỉ là con hãy ráng sắp xếp thật tốt đừng để cho bố và con đó xảy ra chuyện gì. Bố vẫn chưa khốn nạn như vậy. Tự mình nhúng tay…”
“Bố cứ yên tâm, chẳng qua bọn con mượn việc này để khiến cho cô ta thân bại danh liệt, không thể tranh giành được gì với Thẩm Thanh Vi, cũng không thể bước chân vào nhà họ Lục. Sẽ không biến việc này tự giỡn thành thật đâu.”
“Được, bố sẽ tìm thời gian gặp mặt Thẩm Thanh Vi, nói với con bé về kế hoạch lần này để con bé phối hợp với chúng ta.”
Miệng Dương Nhã nhếch lên một nụ cười, một tia mưu tính chạy xẹt qua mắt.
Cô ta vừa nghĩ ra được một cách rất hay, có thể một mũi tên nhưng trúng hai con nhạn. Vừa loại trừ được Dương Tâm, vừa đuổi được Thẩm Thanh Vi ra khỏi nhà họ Thẩm.
Ví dụ: để người bên ngoài lầm tưởng Thẩm Thanh Vi tính kế để đưa Dương Tâm lên giường Dương Thành. Sau đó thì vạch trần sự thật Thẩm Thanh Vi không phải con gái nhà họ Thẩm, chuyện cô ta tính kế Dương Tâm là vì muốn tuyệt hậu nhà họ Thẩm. Bảo vệ được thân phận con gái nhà họ Thẩm của mình.
Kể từ đó, dù là Dương Tâm hay là chim công vàng kiêu ngạo Thẩm Thanh Vi đều xong đời rồi.
Ha ha.
Cô ta sắp xếp ra được một tiết mục ‘chó cắn chó’ để hai cô gái ấy tự tiêu diệt lẫn nhau.
Cơn tức này, cô ta ôm trong một tháng rồi. Cuối cùng, hôm nay cũng nắm được cơ hội, cô ta muốn đòi lại cả vốn lẫn lời.
“Bố, cho con đi cùng để nói chuyện với Thẩm Thanh Vi với. Chị ấy dù sao cũng là chị gái cùng bố khác mẹ với con. Con sẽ giúp cho chị ấy một tay, giúp chị ấy giữ mọi thứ mà cô ấy đang có.”
Dương Thành gật nhẹ đầu: “Vậy cũng được. Sau này, chị em hai đứa nên giúp đỡ lẫn nhau. Con bé tốt rồi cũng sẽ nâng con lên. Đợi thêm vài năm danh tiếng tiêu tan, sẽ xem xét kiếm gia đình tốt cho con. Có Thanh Vi giúp con, bố tin chắc cuộc sống sau này của con sẽ trôi qua rất ổn định.”
Ha!
Bây giờ cô ta sống cũng đâu khác gì chết đâu, nói gì đến sống tốt chứ? Cô ta cũng không thèm cái cuộc sống trôi qua ổn định này.
Một người giãy dụa một mình ở địa ngục sẽ rất cô đơn. Cô ta thầm nghĩ nên lôi kéo thêm người xuống nơi nơi địa ngục hận thù, ghen ghét này với mình.
Bà Triệu nhân lúc Triệu An ra ngoài liền chạy đến cơ sở điều trị.
Trong phòng bệnh Lê Vãn Trinh đột nhiên nhìn bà ấy, vội vàng cố gắng để ngồi dậy.
Cô ấy vừa mới mổ cách đây không lâu, vốn không nên đứng dậy nhưng mẹ của Triệu An tới, cô ấy nằm thì có hơi không đúng lắm.
“Bác, bác gái, sao bác lại tới đây ạ?”
Bà Triệu không nói gì, ánh mắt nhìn cô ấy một lượt nhưng rồi cùng dừng lại ở ngay chiếc bụng bằng phẳng của cô ấy “Tôi nghe nói cô cắt bỏ tử cung?”
Lê Vãn Trinh mấp máy môi. Cô ấy có thể thấy được sự chán ghét trong ánh mắt không thân thiện của bà ta.
“Là biến chứng của ung thư ác tính, nhất định phải cắt bỏ tử cung. Bây giờ chúng ta vẫn còn Tiểu Tân.
Nhà họ Triệu của chúng ta vẫn có người nối dõi, bác…”
Không đợi cô ấy nói xong, bà Triệu đã trực tiếp xua tay ngắt họng: “Một con ma ốm yếu liên tục làm sao có thể kéo dài hương khói cho nhà họ Triệu? Mà cũng không chừng bệnh bạch cầu kia còn có thể tái phát nữa. Cho nên, tôi cũng không dám đặt sự nghiệp nhà họ Triệu lên người thằng nhóc đó.”
Sắc mặt Lê Vãn Trinh thay đổi, bà ta nói chuyện rất khó nghe. Tiểu Tân có tốt hay xấu cũng là cháu ruột của bà ta. Sao bà ta có thể nói như đang nguyền rủa cậu nhóc vậy?
“Vậy bác muốn như thế nào?”
“Tôi muốn như thế nào à?” Bà Triệu nhịn không được cười cợt: “Tôi muốn cô rời khỏi Triệu An. Một con gà mái không đẻ được trứng, dựa vào cái gì mà cứ đòi giữ lấy con trai tôi chứ? Còn thêm cả cái tên ma ốm bệnh liên tục mà cô sinh ra nữa. Nhà họ Triệu bọn tôi không thèm một chút nào.
Nếu như cô biết điều một chút thì mau tranh thủ biến đi đi. Đừng làm liên lụy đến con tôi, đừng hại cho nhà họ Triệu tuyệt tử tuyệt tôn mà. Nếu như cô muốn tiền, vậy cứ ra giá đi, bọn tôi sẽ giải quyết trong một lần.”