Nhà họ Dương.
Trong thư phòng.
Dương Nhã tựa người vào giá sách, vẻ mặt cười nham hiểm, ngồi nhìn Dương Thành ở ghế sô pha.
“Bố còn do dự cái gì nữa? Dương Tâm đâu phải con gái bố. Bố nuôi giùm người khác vài chục năm rồi.
Bây giờ, cô ta gây khổ cho con, lại vừa chuẩn bị ra tay với Thẩm Thanh Vi.
À, đúng rồi, chắc bố cũng đã biết rõ thân phận của Thẩm Thanh Vi rồi. Chẳng lẽ bố lại nỡ trơ mắt đứng nhìn hai đứa con gái của mình đều bị hủy hoại trong tay của Dương Tâm sao?”
“Bép!” Một âm thanh vang lên. Dương Thành đập tờ báo xuống bàn: “Con nhỏ đó dám.”
Dương Nhã cười lạnh: “Có gì mà cô ta không dám chứ? Vứt con cho một tên ăn mày, mặc kệ cho cái thứ rác rưởi kia làm nhục con. Những việc ác độc như vậy cô ta đều làm hết rồi. Thử hỏi trên đời này có việc gì mà Dương Tâm không làm được?
Bây giờ, cô ra bị mọi người chửi là đứa con hoang nên nhanh chóng chứng minh bản thân mình nhưng cách để chứng minh bản thân mình trong sạch chỉ có một. Đó là quay về nhà họ Thẩm nhận tổ quy tông.
Nghĩ lại thì thủ đoạn của cô ta là quay về nhà họ Thẩm. Vậy thì con gái Thẩm Thanh Vi của bố đâu còn kết cục gì tốt đẹp nữa?”
Vẻ mặt Dương Thành nhăn lại dữ tợn. Ông ta còn đang muốn dựa vào địa vị của Thẩm Thanh Vi lấy chút phúc lợi cho nhà họ Dương nên sao ông ta có thể trơ mắt nhìn đứa con hoang Dương Tâm kia hủy hoại địa vị của Thanh Vi trong nhà họ Thẩm được chứ?
“Nhã Nhã, từ trước đến nay con có rất nhiều cách. Con nên giúp bố nghĩ xem nên đối phó việc này như thế nào.”
Dương Nhã nhếch môi cười cười. Thật sự, cô ta hiểu rất rõ ông già này, biết rõ ông già này đang nghĩ gì trong đầu nên chỉ cần dựa vào đó lợi dụng thì ông ta chắc chắn sẽ ngoan ngoãn cắn câu.
“Rất đơn giản, trước lúc Dương Tâm hủy hoại Thẩm Thanh Vi thì bố cứ ra tay trước hủy hoại cô ta, để cho nhà họ Thẩm xem cô ta là cái thứ đáng xấu hổ. Kể từ đó, nhà họ Thẩm cũng không để cô ta nhận tổ quy tông. Thế thì vị trí kia của Thẩm Thanh Vi không phải đã an toàn rồi sao?”
“Hủy hoại như thế nào?” Dương Thành trầm giọng hỏi.
Trong mắt của Dương Nhã hiện lên vẻ nghiêm túc, cắn răng nói: “Cô ta câu dẫn bố nuôi của mình thì sao? Có phải đẩy cô ta vào tình cảnh không thể nào ngóc đầu lên nổi không?”
Dương Thành kinh ngạc, cả người nhảy dựng ra khỏi ghế sô pha, tức giận nói: “Đồ vô liêm sỉ, đây là tiếng người của mày sao? Câu dẫn bố nuôi, bố nuôi của nó là ai, là tao. Chẳng lẽ mày muốn để nó dụ dỗ tao sao?”
Dương Nhã nhún vai cười lạnh, nói: “Chỉ có như vậy mới có thể triệt để kích thích lửa giận ở bên ngoài.
Cũng chỉ có như vậy mới khiến cho nhà họ Thẩm ghét bỏ cô ta, muốn tránh xa cô ta.
Tất cả những tội ác khác đều không đủ để cô ta vào địa ngục. Chỉ một cách này thôi đã đủ để khiến cô ta cả đời này cũng không thể trở người được, đi đến đâu cũng bị người đời phỉ nhổ. Không phải bố muốn để Thẩm Thanh Vi gả vào nhà họ Lục sao? Dùng cách này lên người của Dương Tâm, dĩ nhiên cô ta sẽ bị thân bại danh liệt rồi.
Đến lúc đó, dù cho Lục Gia Bách muốn kết hôn đi nữa cũng đều sẽ bị toàn bộ nhà họ Lục phản đối.
Chẳng những cô ta không vào được nhà họ Thẩm mà còn không vào được cả nhà họ Lục. Cũng chỉ có cách này là có hiệu quả nhanh, giải quyết được nguy cơ của con gái bố.”
Cơ thể của Dương Thành đang kịch liệt run rẩy, có thể thấy được cách này đã đi quá giới hạn của ông ta.
Nếu là ông ta, ông ta cũng không ngờ con gái mình lại mang tâm như rắn rết vậy. Dương Thành ông ta nuôi con gái quá tốt.
Dương Nhã thấy ông ta không lên tiếng, trên mặt đầy vẻ do dự, đấu tranh nên tiếp tục nói: “Nếu như bố sợ danh dự bị tổn hại thì không cần phải sợ đâu. Bởi vì chúng ta sẽ dựng thành Dương Tâm câu dẫn bố nên bố sẽ không bị người đời khiển trách đâu.
Hơn nữa, cách này chẳng qua là để cho hai người lăn lộn thôi, không cần phải làm gì cả, chỉ làm vẻ một chút thôi, đã có hào đầu lo rồi. Tất nhiên sẽ gây ra sóng to gió lớn trên quốc tế rồi.”
Hai chân Dương Thành mềm nhũn ra, lại ngã xuống ghế sô pha.
Hai phe đánh nhau như vầy rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, ông ta nên chọn thế nào mới phải đây?
Con gái nói đúng. Chỉ có bê bối lớn như vầy mới có thể đánh đổ Dương Tâm hoàn toàn, bảo vệ địa vị con gái ông ta ở nhà họ Thẩm.
“Trước hết, bố cứ nghĩ kĩ về việc này đi, chỉ là thời gian không còn nhiều. Con sợ trong lúc bố đang do dự thì Dương Tâm đã đuổi con gái của bố ra khỏi nhà họ Thẩm rồi.”
Cắt đứt tình bố con!