Dạ Huyền duỗi một tay ra, kéo Diệp Thanh Lam. Ôm người vào lòng!
Bất thình lình.
Một cú vỗ rơi vào gáy Diệp Thanh Lam!
Bà ấy ngất luôn!
"Lam Nhi! Xin em hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh, em đã làm quá nhiều điều cho gia đình chúng ta rồi!" Dạ Huyền thở dài một tiếng.
Sau đó ông búng tay liên tục! Huyết ma trong cơ thể sôi trào! Gào!
Giây tiếp theo.
Một làn ma huyết màu tím xông ra từ cơ thể Dạ Huyền, không ngờ lại ngưng tụ thành một con ma long màu tím!
"Đưa bà ấy đến nơi an toàn!" Dạ Huyền ra lệnh. Gào!
Ma long màu tím gầm lên một tiếng, sau đó nó quấn lấy Diệp Thanh Lam, đi về cuối thông đạo!
Thấy bóng dáng Diệp Thanh Lam đã biến mất.
Dạ Huyền lại hộc ra một ngụm máu, cuối cùng ổn định được trận pháp, cả người hư thoát, lảo đảo ngã sang một bên!
Răng rắc răng rắc...
Lũ chuột ma ngoài quầng sáng điên cuồng tấn công!
Cùng với tiếng vỡ thanh thúy cuối cùng, màn sáng sụp đổ, mười mấy con chuột ma thèm máu bò tới, nhìn chằm chằm vào Dạ Huyền, nó há to cái miệng như bồn máu, vào giây phút sắp ăn được ông!
"Lũ nghiệt súc các ngươi đừng hòng động vào cha ta!"
Một tiếng quát cực kỳ căm phẫn vang lên!
Gào!
Theo đó, một tiếng rồng ngâm vang vọng khắp thông đạo!
Một bóng người!
Một con huyết long!
Nhanh chóng lao tới!
Huyết quang hiện ra, huyết vụ bay tán loạn!
Mười mấy con chuột bị Diệp Bắc Minh xé toạc ngay tại chỗ, có con còn bị huyết long giẫm nát, nghiền thành thịt vụn!
"Minh Nhi..."
Dạ Huyền mở to mắt, không dám tin vào mắt mình! "BốI" Diệp Bắc Minh chạy tới.
Anh lấy ra một đống đan dược rồi điên cuồng nhét vào miệng Dạ Huyền!
Ngân châm trong tay liên tục hạ xuống, ổn định thương thế cho Dạ Huyền: "Sao chỉ có một mình bố? Mẹ con đâu?”
Dạ Huyền suy yếu vô cùng! 'Trên mặt ông còn có một vết sẹo xấu xí đại biểu là thợ mỏ Chiến Tông! Làm Diệp Bắc Minh đau lòng lắm!
Dạ Huyền khôi phục được ít sức: "Bố lo đám ma chuột đó lao đến, nên đã dùng số tinh khí cuối cùng hóa long, đưa bà ấy đi rồi!"
Ông ấy chỉ vào sâu trong thông đạo!
Diệp Bắc Minh khế quát một tiếng: "Huyết long, bảo vệ bố ta!" "Ai dám lại gần, giết không tha!”
"Vâng, chủ nhân!"
Vào khoảnh khác nhận được lời đáp của huyết long.
Diệp Bắc Minh vừa đứng dậy đã trông thấy một người phụ nữ ở cuối thông đạo đang điên cuồng xông tới, bàn chân bà đang chảy máu!
Người đó chính là Diệp Thanh Lam, bà quay lại rồi!
"Dạ Huyền, anh dám chết một mình, bà đây tuyệt đối..."
Còn chưa nói hết câu.
Diệp Thanh Lam đã sững người!
Huyết lệ làm nhòe đôi mắt!
Nó theo miệng vết thương trên mặt, chậm rãi chảy xuống!
Bà ôm miệng!
"Minh Nhi... Minh Nhi!"
"Mẹ, con đây!"
Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt, anh đi nhanh tới, đỡ Diệp Thanh Lam!
"Minh Nhi, có phải mẹ đang nằm mơ không? Thật sự là con!" Diệp Thanh Lam run rẩy.
Diệp Bắc Minh cõng Diệp Thanh Lam: "Mẹ, con đây, Minh Nhi tới rồi!"
Anh cõng bà đến cạnh Dạ Huyền, trị thương cho hai người luôn!
Nửa canh giời sau.
Thương thế của hai người đã hồi phục hòm hòm, họ vẫn không dám tin vào
mắt mình, cả hai mỗi người nắm lấy một bàn tay của Diệp Bắc Minh, chỉ sợ đây là mơ, khi tỉnh lại Diệp Bắc Minh sẽ biến mất!
"Bố, mẹ, sao hai người lại làm thợ mỏ ở đây?”
"Sư tỷ con, Nhược Nhai, Xá Nguyệt, Tôn Thiến, bọn họ đâu?”
Diệp Bắc Minh cả kinh đứng phắt dậy.
Diệp Thanh Lam tò mò: "Minh Nhi, con sao vậy?”
Nét mặt Diệp Bắc Minh rất xấu: "Mẹ, con chưa quay về lần nào!"
"Và càng không đón các sư tỷ và Nhược Giai đi!"