Chương 37: Ngủ chung giường
“Tổ chức Thiên Sát! Có người đăng nhiệm vụ treo thưởng một tỷ trên diễn dàn của bọn họ”.
Vương Như Yên nói.
“Má, bọn họ chán sống rồi phải không? Em đợi đấy, sau này tổ chức Thiên Sát có thể mở một diễn đàn, xem như kỹ thuật của bà đây không đạt!”, Cửu sư tỷ nóng nảy.
“Cho chị một tiếng, bắt đầu từ ngày mai, trong máy chủ toàn thế giới có một diễn đàn nào của tổ chức Thiên Sát xem như chị thua!”, Cửu sư tỷ không chơi game nữa, nhanh chóng rời khỏi khu trò chơi điện tử.
Ba mươi phút sau.
Trên một đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương.
Trong phòng điều khiển máy chủ chính của tổ chức Thiên Sát.
“Hôm nay lại có ba mươi người hoàn thành nhiệm vụ, trao thưởng hơn mười tỷ”.
“Hơn một trăm người làm nhiệm vụ thất bại”.
“Bảy Tông Sư bị giết!”
“Hả? Tin mới nhất, Bọ Cạp sát thủ át chủ bài của Long Quốc chết rồi?”, một người đeo mặt nạ thằng hề, giọng nói trầm thấp, nhìn tin tức trên máy tính, vẻ mặt ngạc nhiên.
“Bọ Cạp chết rồi!”
“Tin tức Rắn Đuôi Chuông đem về không thể nào là giả”.
“Bọ Cạp là sát thủ át chủ bài, đã hoàn thành tổng cộng ba trăm vụ ám sát, giết chết hơn mười Tông Sư, sao anh ta lại chết?”
Trong phòng điều khiển của tổ chức Thiên Sát, mọi người đều chấn động.
Bỗng nhiên, tất cả màn hình máy tính trong phòng điều khiển vang lên tiếng rò điện.
Sau đó.
Trên màn hình hiển thị của máy tính xuất hiện một kí hiệu hình “trái tim” trong bài tây.
Toàn bộ hệ thống internet của tổ chức Thiên Sát đều tê liệt.
Tất cả diễn đàn của tổ chức Thiên Sát trên toàn thế giới sụp đổ trong nháy mắt, tất cả đồng thời xuất hiện một kí hiệu hình “trái tim”.
“Là… hacker số một thế giới, Nữ Hoàng Đỏ!”
Người của tổ chức Thiên Sát ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy, trong tổ chức Thiên Sát chúng ta ai đã đụng chạm đến Nữ Hoàng Đỏ? Đó là người phụ nữ đáng sợ ngay cả hệ thống ngân hàng quốc gia của Lang Quốc cũng dám hack, Cơ quan Tình báo Trung ương còn không dám làm gì cô ta!”
…
Khi Cửu sư tỷ giải quyết xong diễn đàn trên mạng của tổ chức Thiên Sát, Diệp Bắc Minh đưa Hạ Nhược Tuyết về chỗ ở.
Ở một tiểu khu cũ kỹ, không phải trung tâm thành phố.
“Bắc Minh, cậu đừng để ý, chúng tớ vừa mới tốt nghiệp, không có tiền, nhà không lớn”, Hạ Nhược Tuyết mỉm cười.
Vì cô ấy vừa bị thương nên cơ thể vẫn còn hơi yếu.
Diệp Bắc Minh đi vào cửa nhìn qua, phát hiện là một phòng khách nhỏ.
Hai căn phòng, một phòng bếp, một nhà vệ sinh.
Mặc dù nhỏ nhưng đầy đủ thiết bị.
Trong nhà rất ấm áp, quét dọn rất tươm tất!
“Tớ đưa cậu về phòng trước”, Diệp Bắc Minh nói.
“Được”.
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, để cho Diệp Bắc Minh dìu đi, đẩy cửa phòng cô ấy ra.
Cả căn phòng không thiếu thứ gì.
Trong phòng rất ngăn nắp, còn có mùi hương thiếu nữ nhàn nhạt!
Một chiếc giường nhỏ, đệm giường màu hồng, ngoài ra còn có một con búp bê trên giường.
Nhưng thứ trên giường khiến Diệp Bắc Minh sững sờ!
Một bộ nội y dây ren tùy tiện quăng trên giường!
Hình như là Hạ Nhược Tuyết vừa mới thay ra!
“Á!”
Hạ Nhược Tuyết hốt hoảng kêu lên. Cô ấy quên mất lúc ra ngoài mới tắm rửa, thay quần áo!
Vốn nghĩ đi dạo phố xong về sẽ tắm lại!
Không ngờ lại đưa Diệp Bắc Minh cùng về phòng, chúng lập tức bại lộ trước mặt Diệp Bắc Minh!
“Cậu đừng nhìn!”
Hạ Nhược Tuyết chạy nhanh tới, giấu nội y xuống dưới gối.
Diệp Bắc Minh lúng túng sờ mũi: “Tớ chẳng nhìn thấy gì cả”.
“Cậu còn nói… khụ khụ…”
Hạ Nhược Tuyết vì kích động nên lại ho dữ dội, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Bắc Minh tiến lên, bắt cổ tay cô ấy, đưa một luồng chân khí đi vào cơ thể cô ấy.
Cuối cùng Hạ Nhược Tuyết cũng dễ chịu hơn một chút.
“Cậu nghỉ ngơi đi”, Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu rồi định rời đi.
Hạ Nhược Tuyết vô thức nắm lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, trong mắt chứa đầy vẻ khẩn cầu: “Đừng đi được không?”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên.
Hạ Nhược Tuyết tự biết mình thất thố, vội cúi đầu: “Tớ sợ, người hôm nay… làm tớ sợ, tối tớ không ngủ được”.
“Hay là… cậu ở lại đây với tới một đêm?”
“Tớ… tớ đảm bảo không làm gì cả!”, Hạ Nhược Tuyết vô thức đưa ba ngón tay ra thề.
Ngay sau đó lại phát giác ra mình lỡ lời.
“Trời ạ, Hạ Nhược Tuyết ơi là Hạ Nhược Tuyết, mày là con gái, gì mà không làm gì cả? Mày còn làm gì được chứ?”
Trái tim nhỏ bé của Hạ Nhược Tuyết nhất thời rối loạn.
Diệp Bắc Minh cười mỉm chi: “Được thôi, tớ ra ngoài ngủ ghế sofa”.
Nói xong, Diệp Bắc Minh định đẩy cửa ra ngoài, Hạ Nhược Tuyết lên tiếng: “Đừng… cậu ngủ ở ngoài, tớ cũng sợ, ở lại trong phòng đi”.
“Nhưng phòng này cũng không có giường nào khác”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Hạ Nhược Tuyết buột miệng: “Không sao, giường của tớ to lắm”.
Gương mặt cô ấy lập tức nóng bừng, nhanh chóng giơ búp bê lên: “Tớ không có ý đó, tớ đặt con búp bê này ở giữa”.
“Hạ Nhược Tuyết ơi là Hạ Nhược Tuyết, mình đang nằm mơ sao? Mình không phải đang nằm mơ chứ?”
Cô ấy hưng phấn, hoàn toàn không ngủ được.
Mặc dù Diệp Bắc Minh nhắm mắt, nhưng với thực lực của anh, sao có thể không biết trạng thái của Hạ Nhược Tuyết?
Thậm chí…