Hoa Tam Nương quát giận: “Cô lo chuyện bao đồng, tôi giết luôn cô!”
“Bà!”
Vương Kiêm Hà nổi giận.
Cô ta biết thân phận của Hoa Tam Nương, là con gái thứ ba của nhà họ Hoa ở Long Đô.
Ở Kim Lăng không ai dám động vào bà ta!
Dù là đồn trưởng đồn cảnh sát cũng kính nể Hoa Tam Nương mấy phần.
Đây là một người phụ nữ điên!
“Giết cậu ta!”
Hoa Tam Nương chỉ vào Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh nhíu mày. Anh còn đang cứu Hạ Nhược Tuyết, nếu bị quấy rầy, Hạ Nhược Tuyết sẽ nguy hiểm.
“Sư đệ, em đừng lo, cứ giao cho chị”, giọng nói của Vương Như Yên vang lên.
“Được”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, dốc sức cứu người.
“Vương Kiêm Hà, cô làm cảnh sát có tác dụng gì? Mặt mũi nhà họ Vương bị cô làm mất hết rồi!”, Vương Như Yên lạnh nhạt nói.
“Xem kỹ đây, đối phó với người phụ nữ như vậy phải làm thế này”.
Dứt lời.
Vương Như Yên xoay người như ma quỷ, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hoa Tam Nương.
“Cô!”
Hoa Tam Nương kinh ngạc, đồng tử co lại.
Hai võ giả sau lưng bà ta đồng thời ra tay!
Rầm! Rầm!
Chỉ nghe hai tiếng động nặng nề vang lên, hai vị võ giả vừa ra tay đã bị Vương Như Yên một chưởng đánh chết!
“Khụ khụ…”
Hoa Tam Nương còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy nghẹt thở.
Đôi tay mảnh khảnh của Vương Như Yên bóp cần cổ hơi béo của bà ta.
“Người giết con trai bà là sư đệ tôi!”
“Muốn tính sổ thì đến tìm tôi!”
“Lần sau còn để tôi nhìn thấy bà kéo bè kéo phái đến gây rắc rối cho sư đệ tôi, tôi sẽ giết bà! Cút!”, Vương Như Yên nói ra ba câu một cách bá đạo.
Sau đó ném Hoa Tam Nương đi giống như ném rác.
“Rầm!”
Hoa Tam Nương ngã xuống đất, kêu lên thảm thiết.
Hai võ giả cấp Thiên lại bị Vương Như Yên một chưởng đánh chết!
Sao thực lực của Vương Như Yên lại đáng sợ như vậy?
Tuy Hoa Tam Nương ngu xuẩn, nhưng đầu óc không ngốc!
Bà ta nổi giận, kinh hãi nhìn Vương Như Yên: “Vương Như Yên, cô đợi đấy cho tôi!”
“Chuyện này chúng ta chưa xong đâu!”
Sau khi bỏ lại câu nói dữ tợn, Hoa Tam Nương dẫn theo thuộc hạ, nhếch nhác rời đi.
“Một kẻ vô tích sự, nếu không phải nhà họ Hoa ở Long Đô có chút thế lực, bà có thể sống nổi ở Kim Lăng quá ba ngày sao?”, Vương Như Yên khinh thường nói.
Vương Kiêm Hà nhíu mày: “Bà ta là người nhà họ Giả, chị làm vậy, gia chủ sẽ rất khó xử”.
“Không liên quan đến cô, cô tiếp tục làm cảnh sát của cô đi”, Vương Như Yên cười ngạo nghễ, hoàn toàn không nhìn thẳng vào Vương Kiêm Hà.
“Chị!”
Vương Kiêm Hà tức đến giậm chân, nhưng không làm gì được.
Lúc này, Hạ Nhược Tuyết đã tỉnh lại.
Diệp Bắc Minh đã ổn định vết thương cho cô ấy, không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu không ngoài dự liệu, chỉ cần Hạ Nhược Tuyết nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục như trước.
“Diệp Bắc Minh… Lời… Lời vừa rồi, cậu…”, Hạ Nhược Tuyết nóng bừng mặt, lắp bắp.
Tôn Thiến ở cạnh lại bổ thêm một đao: “Những lời vừa rồi đều là lời thật lòng!”
“Tôn Thiến!”
Hạ Nhược Tuyết sốt ruột đến mức ho khan.
“Được rồi, đều là giả! Đều là giả, cậu đừng để trong lòng”, Tôn Thiến vội nói.
“Aiya, không phải…”, Hạ Nhược Tuyết hơi luống cuống.
“Nhược Tuyết, rốt cuộc là thật hay giả?”, Tôn Thiến bất đắc dĩ, trong mắt đầy vẻ vô tội.
Diệp Bắc Minh cũng rất bất lực. Lúc hai cô gái lời qua tiếng lại, xe cứu thương đã đến.
“Thập sư tỷ, em đưa bọn họ về nhà trước”, Diệp Bắc Minh nói.
“Được, khi nào em thu xếp xong thì hãy liên lạc với chị”, Vương Như Yên gật đầu.
Diệp Bắc Minh lên xe cứu hộ rời đi, Vương Như Yên cũng nhanh chóng rời khỏi chợ đêm.
Một chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở bên đường ngoài chợ đêm, một nữ tài xế bước xuống, nói: “Chủ nhân, tôi đến đón người”.
Vương Như Yên không nói lời nào, ngồi vào ghế lái, đóng cửa xe, gọi điện thoại.
Vương Như Yên lạnh lùng nói: “Có người treo thưởng một tỷ để giết Bắc Minh”.
“Mười lăm phút trước, Bọ Cạp sát thủ hàng đầu của Long Quốc đã ra tay”.
“Bọ Cạp đã chết, tên sát thủ còn lại em đoán là Rắn Đuôi Chuông, bọn họ rất thích hợp tác, như hình với bóng”.
“Cái gì? Có người treo thưởng một tỷ để giết Bắc Minh?”, Cửu sư tỷ giận giữ không có chỗ phát tiết, ngay cả game cũng dừng chơi: “Ai mà to gan vậy, dám giết sư đệ của bà đây?”