Đó chính là võ giả cấp Tông Sư đấy, cứ thể bị một đấm đánh chết thế hả?
“Cậu rốt cuộc là ai?"
Ô Bách Thuận vội hỏi.
“Diệp Bắc Minh”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên phun ra ba chữ.
“Diệp Bắc Minh?”
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh!"
“Chính là Diệp Bắc Minh ở Giang Nam đó hả?”
Ô Bách Thuận bật thốt, giọng nói run run.
Mấy ông lớn ở Long Đô cũng lập tức nổ tung.
“Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?"
Chuyện ở Giang Nam đã quá ầm ĩ rồi, sao Long Đô không biết cho được?
Nhà họ Triệu là gia tộc theo đường làm quan ở Giang Nam, tuy không bằng các thế gia nhưng cũng là danh môn vọng tộc.
Lại bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt!
Vua Giang Nam cũng chết vì Diệp Bắc Minh!
Con trai chiến thần Lăng Phong cũng bị Diệp Bắc Minh giết chết!
Đủ mọi chiến tích đáng sợ ập vào não bộ đám nhà giàu ở Long Đô!
“Anh ta chính là Diệp Bắc Minh ư?"
Ngụy Yên Nhiên đứng ngây người ở đó, thì thào tự nói.
“Bắt nó! Mau bắt nó cho tôi!", Ô Bách Thuận kịp phản ứng lại, nói to.
Tất cả những Tông Sư ẩn nấp trong tiệc từ thiện hôm đó đều lao tới, tổng cộng ba mươi mấy người.
Bao gồm quân đội đóng quân ngoài cửa hội trường cũng lao tới!
Súng vác trên vai, đạn lên nòng, tất cả đều nắm vào Diệp Bắc Minh!
“Con trai!”
Một tiếng hét đau xé nát tâm can vang lên.
Một người đàn ông trung niên vội vàng lao tới, hai mắt đỏ bừng.
Tần Vinh An.
Bố của Tần Thiếu Dương.
Tối nay ông ta cũng định tới tham gia tiệc tối, mới đi được nửa đường đã hay tin con trai mình bị giết.
Tài xế vượt hẳn mười mấy cái đèn đỏ, cuối cùng cũng đuổi tới hiện trường.
Ô Bách Thuận nhìn thấy Tần Vinh An như gặp được người đáng tin cậy nhất.
“Bốp!”