“Phong Đại” Ngữ khí Doãn Đình phẳng lặng, nhưng nhìn ra được là người rất hiền lành “Đây là?"
Phong Đại “Vừa mới đến ạ, là thầy Tiểu Đông Tử đề cử”.
“Tiểu Đông Tử? Tên tiểu tử kia đề cửa em à?”
Doãn Đình cười một cái, đưa mắt đánh giá Ninh Giai Kỳ “Xem ra là một nhân tài mới xuất hiện.”
Ninh Giai Kỳ ngại ngùng vội vàng nói “Thầy Doãn nói đùa rồi ạ” .
“Tôi hiểu rõ tính cách của Tiểu Đông Tử, nếu là ông ấy đề cử em đến thì tất nhiên sẽ có điểm hơn người” Doãn Đình cũng không nói thêm gì, nói xong câu đó liền nói “Cố gắng nhé”.
Ninh Giai Kỳ cảm động hưng phấn nói “Cám ơn thầy!” .
Doãn Đình đi rồi, Phong Đại dẫn Ninh Giai Kỳ đi tham quan phòng làm việc, bởi vì Ninh Giai Kỳ vẫn còn là sinh viên, Phong Đại sắp xếp nhiệm vụ và lịch công tác vào cuối tuần cho cô, nếu có chỉnh sửa hình ảnh có thể mang về trường học để làm.
Việc này đối với Ninh Giai Kỳ không còn gì tốt hơn, cho nên lúc cô từ Urban Club đi ra tâm tình rất rất tốt. Khoảng thời gian tối tăm vừa qua yên lặng tiêu tán đi.
Một nơi khác, ở quân khu.
“Liễu Thanh Giang, anh Cảnh nói buổi chiều tập huấn thêm, cậu như thế nào lại ở đây.”
“Tập huấn thêm cái gì? Sáng nay cậu ta đem một đám người huấn luyện thành chó cả rồi.” Liễu Thanh Giang miệng thì oán giận nói, nhưng thân lại đứng lên đi ra ngoài.
“A...tôi cảm giác anh Cảnh hôm nay có gì đó quái quái, hung dữ đến nỗi lòng tôi cũng run theo.”
Liễu Thanh Giang để trán “Nhất định là bị cái gì đó kích thích rồi.”
“Cái gì kích thích? Bị thủ trưởng mắng sao? Hay là nhiệm vụ không thuận lợi?
“Cảnh Nhược Đông là người như thế nào, cậu cảm thấy cậu ta bởi vì mấy cái này kích thích sao? Liễu Thanh Giang lắc đầu “Các cậu, không hiểu cậu ta đâu.”
“Cậu hiểu sao, vậy cậu nói một chút xem!”
Liễu Thanh Giang làm vẻ mặt sau không lường “Tôi không dám nói.”
“Vì sao?”
“Tôi sợ cậu ta nghe được, sau đó sẽ đánh tôi mất.”
"....."
Liễu Thanh Giang từ nhỏ đã đi theo Cảnh Nhược Đông, ở bên cạnh anh la lối khóc lóc om sòm. Nhưng anh biết người này dù núi Thái Sơn có đè xuống cũng không đổi sắc mặt, điều duy nhất có thể khiến cậu ta đổi sắc mặt....có lẽ chính là cô nhóc kia.
Liễu Thanh Giang cười nói “Đi thôi đi thôi, huấn luyện vật lộn đúng không, đi, nể tình bạn bè
tôi nhắc nhở cậu, lát nữa chúng ta đừng chung đội với anh Cảnh.”
“Hả?”
“Đồng chí sẽ tự biến mình thành bao cát đứng đấy”
-
Mấy ngày sau, ở Cảnh gia.
“Ninh Giai Kỳ đã lâu không trở về, con dành chút thời gian đi xem con bé, nếu tâm trạng con bé còn không tốt thì nói lời an ủi nó, bảo nó về nhà.” Cảnh Nhược Hành nói.
Cảnh Nhược Đông “Vâng.”
Dì Tần “Tôi thấy Giai Hàm cũng thật quật cường, so đo với trẻ con làm gì, dỗ dành hai ba câu Con bé sẽ trở về mà.”
Cảnh Nhược Hành “Việc này cần phải gặp mặt nói chuyện, quát mắng cũng không phải là cách.”
“Có nghĩa là ...
“Nhược Đông, buổi tối con đi Tiểu Giai Giai, dù sao ngày mai cũng là cuối tuần.”
Cảnh Nhược Đông ánh mắt hơi trầm xuống “Vâng”
Sau khi ăn xong cơm chiều, Cảnh Nhược Đông lái xe đi đến trường học Ninh Giai Kỳ.
Lúc đó, Ninh Giai Kỳ đang ngồi ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, xử lý một số ảnh chụp mà Phong Đại đưa cho cô.
Ngày mai cô sẽ đi đến Urban Club, đi theo Phong Đại cùng với mọi người đi chụp ảnh chân dụng cho các nhóm tư nhân, cho nên cô phải hoàn thành toàn bộ công việc trong hôm nay.
“Ninh Giai Kỳ.” Đúng lúc này, Hạ Đình Kiêu cầm máy chụp ảnh đi đến “Sao em lại bảo Tiểu Tông đem máy ảnh trả lại cho anh, không cần dùng nữa sao?”
“Máy ảnh của em đã sửa xong rồi.” Ninh Giai Kỳ nói “Cám ơn anh lúc trước đã cho em mượn.”
Hạ Đình Kiêu “Vậy à...”
Ninh Giai Kỳ cười cười, vừa định tiếp tục xem ảnh đúng lúc di dộng vang lên, cô liếc mắt nhìn, đã rất lâu cô không gặp Cảnh Nhược Đông.
“Alo”. “Tôi đang ở trước cổng trường em.” “A? Đã trễ thế này, có việc gì ạ?” Cảnh Nhược Đồng “Không có tiết học sao?” “Không ạ” . “Vậy thì ra đây, tôi ở đây chờ em.”
Ninh Giai Kỳ đại khái nghĩ anh có chuyện gì đó, vì vậy cô tắt máy tính, chuẩn bị xuống lầu.
Hạ Đình Kiêu “Sao vậy? Phải đi à?”
“Vâng, bạn em đang ở cổng trường, em ra đó một chút”.
Ninh Giai Kỳ một đường chạy thẳng, đến cửa trường học, liền thấy một chiếc xe dừng ở bên đường, mà Cảnh Nhược Đông tựa người vào cửa xe, vẻ mặt anh trong bóng tối cô không nhìn rõ lắm.
Cảnh Nhược Đông thấy cô chạy đến, anh đứng thẳng dậy, lúc định nhấc chân đi đến thì thấy nam sinh tên Hạ Đình Kiêu đi phía sau cô.
“Ninh Giai Kỳ, em để quên USB.”.
Ninh Giai Kỳ đứng cách Cảnh Nhược Đông vài mét, cô xoay người nhìn về phía Hạ Đình Kiêu đang chạy tới, buồn cười nói “Học trưởng sao anh lại đem xuống, chờ lát nữa em còn muốn trở về, không cần lấy USB.
Hạ Đình Kiêu có chút kinh ngạc, sau đó có chút ngượng ngùng nói “A...anh nghĩ em đi về, sợ em quên mang USB theo” .
“Không, em không về ...”
“Em phải về.” Cảnh Nhược Đông đột nhiên nói.
Ninh Giai Kỳ nghi hoặc mà quay đầu lại nhìn “Về, về đâu ạ?”