Ninh Giai Kỳ nói chờ một chút liền chạy xuống lầu.
Ngồi trên xe của Cảnh Nhược Đông, hai người đi tới một nhà hàng để ăn cơm, Ninh Giai Kỳ nhớ rõ nơi này, đây là gia sản nhà họ Cảnh,
Cảnh Nhược Đông hẳn là rất thích món ăn ở đây.
Lúc ăn cơm, Ninh Giai Kỳ nhắc đến Urban Club, lo lắng Cảnh Nhược Đông không biết Doãn Đình, cô còn đặc biệt giới thiệu về người này một lần.
Cảnh Nhược Đông nhìn bộ dáng vui ra mặt của cô, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Cùng lúc đó, anh nhớ tới máy ảnh ở trong xe, anh đã phải nhờ bạn bè hiểu biết về máy ảnh chọn lựa giúp.
Đợi lát nữa trở về sẽ đưa cho cô, hẳn là cô sẽ rất vui vẻ.
Ninh Giai Kỳ “Học trưởng cho em mượn máy chụp ảnh”.
Cảnh Nhược Đông yên lặng nhìn cô, ánh mắt
hơi tối lại “Học trưởng...”
Ninh Giai Kỳ đang chăm chú ăn cơm không phát hiện ra thần sắc khuôn mặt Cảnh Nhược Động biến đổi “Vâng...lần trước anh đã gặp qua.”
Đã gặp học trưởng.
Hạ Đình Kiêu.
Cảnh Nhược Đông trong mắt chứa ý cười dần biến mất.
Sau khi ăn cơm xong, Cảnh Nhược Đông đưa Ninh Giai Kỳ trở về trường học. .
Một đường không nói lời nào, Ninh Giai Kỳ vốn là người không giỏi khơi mào đề tài, nhưng tâm tư cô rất mẫn cảm, tự nhiên có thể cảm nhận bầu không khí trong xe đang giảm mạnh.
Ninh Giai Kỳ trộm quay đầu liếc mắt ngắm nhìn Cảnh Nhược Đông, sườn mặt anh tuấn, chân mày lãnh đạm sắc nét, còn có chiếc cổ kia... Không biết phải hoá giải bầu không khí im ắng này thế nào. .
Ninh Giai Kỳ trở về trường học mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng sau đó không lâu lại cảm thấy không có gì.
Cảnh Nhược Đông từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng, cho nên nhất thời trầm mặc ít nói, cả người tản ra khí lạnh cũng là chuyện bình thường.
Có lẽ, công việc của anh đột nhiên có khó khăn chăng?
Ninh Giai Kỳ không nghĩ nhiều, bởi vì cô có nghĩ thế nào cũng không bao giờ nghĩ tới nguyên nhân là do bản thân cô.
Ngày hôm sau, tan học liền xuất phát đi đến Urban Club.
Nơi này và Tân Ảnh công việc chụp ảnh không giống nhau, không có trình độ hệ thống, không có thẻ, không có thời gian làm việc cụ thể, nơi này không giống như công ty, mà giống như là một nơi căn cứ cho những người yêu thích chụp ảnh.
Đương nhiên, nhìn thì tuỳ ý những nơi này cũng có quy định riêng, tất cả mọi người ở đây đều được giới thiệu hoặc được các bậc tiền bối đào tạo lên, và khi đến đây sẽ được học và làm việc với các tiền bối, đôi khi là quay phim, có khi sẽ chụp ảnh cho khách hàng, thỉnh thoảng sẽ có bài tập chụp ngoại cảnh, ở tất cả mọi nơi trong và ngoài nước, chỉ là có thể đi, họ đều có thể trở thành nhiếp ảnh gia của nhóm nắm bắt được các cảnh sắc ở những nơi khác nhau.
Thật ra những người đến đây, càng hy vọng nắm được cơ hội triển lãm chính tác phẩm của mình ở cuộc triển lãm tranh ảnh của Urban Club mỗi năm một lần. Triển lãm ảnh của Urban Club
đều nổi danh cả trong và ngoài nước, được rất nhiều người ủng hộ, mỗi thành viên đều được có Cơ hội, chỉ cần tác phẩm được Doãn Đình tán thành.
Sau khi tới cửa, Ninh Giai Kỳ gọi số điện thoại trên danh thiếp. Một lúc sau, một người đàn ông ăn mặc có chút giản dị đi ra.
“Xin chào, cô là Ninh Giai Kỳ sao.”
Ninh Giai Kỳ “Xin chào.”
“Đi theo tôi, cô cứ gọi tôi là Phong Đại
Ninh Giai Kỳ gật gật đầu, đi theo phía sau anh ta vào trong.
Đi vào trong, Ninh Giai Kỳ im lặng mà bắt đầu đánh giá bốn phía.
Có thể nhìn thấy được, phong cách trang trí ở bốn phía đều là phong cách đơn giản, phần lớn ở lầu một là tông màu xám đen, sự kết hợp của màu xám và đen tạo nên sự yên bình, không tạo cảm giác sợ hãi. Nhưng sau khi đi lên cầu thang, màu sắc đột nhiên nổi bật hẳn lên, tương tự như phong cách Modern trong hội hoạ, nhìn không rõ bóng, cũng không nhìn rõ đường nét, dường như đưa mọi người vào một thế giới phức tạp khác.
Trường phái kiến trúc này, xuất phát ở châu Âu từ cuối thế kỉ 19, đầu thế kỉ 20 và đã nhanh chóng phổ biến, trở thành một trường phái chủ đạo ra trên toàn thế giới đến thập niên 1970.