Nụ hôn ngọt ngào lưu luyến rời ra, Lê Giang Lâm nghe thấy thanh âm lí nhí tựa như tiếng mèo kêu của Kim Thơ đang kề sát tai mình.
“Chỉ hôn thôi, đây là văn phòng làm việc của anh, lỡ như có ai nhìn thấy…’
Yết hầu Lê Giang Lâm có chút khô nóng, vì là văn phòng làm việc nên càng kích thích chứ sao.
Lê Giang Lâm chậm rãi nghiêm đầu qua đối diện với gương mặt ngượng ngùng của vợ, chỉ thấy Kim Thơ mang theo vẻ mặt ửng hồng hơi cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cả người cô đều treo trên người Lê Giang Lâm, đầu óc vừa bị hôn đến choáng váng mà không thể ngồi thẳng. Lê Giang Lâm thấy vợ thẹn thùng thật sự chịu không nổi, anh đưa tay nâng cằm Kim Thơ lên tiếp tục hôn. Lúc đầu là mơn trớn mút môi, sau đó duỗi đầu lưỡi ra thăm dò liếm liếm, Lê Giang Lâm nhìn thấy trên khuôn mặt Kim Thơ lộ ra một mảng đỏ ửng, hai mí mắt run rẩy không ngừng, đầu lưỡi càng không ngừng hướng tới bên môi mà hôn sâu. Kim Thơ rốt cuộc cũng không thể khống chế được mà thuận theo mở ra đôi môi mím chặt của mình, cam chịu để bản thân bị nhấn chìm trong nụ hôn nồng nàn thơm tho kia. Môi lưỡi giao hoà, hai đầu lưỡi lại không ngừng quấn quít lấy nhau, hô hấp Kim Thơ có chút hỗn loạn, cô cảm thấy hai chân của mình như muốn nhũn ra không thể chống đỡ nổi nữa chỉ có thể gắt gao bám lấy bả vai của Lê Giang Lâm, tuỳ ý để hành động của đối phương trong miệng mình quấy rối, chủ động mở miệng ra để anh có thể liếm láp từng ngõ ngách bên trong không sót một điểm.
“Giang Lâm… Đây là văn phòng.” Kim Thơ gian nan mở miệng nói nhỏ.
“Nhưng anh là chủ ở đây.”
Lời này của Lê Giang Lâm làm Kim Thơ không thể phản bác được. Phải rồi, anh là chủ, cho nên anh muốn làm gì thì làm.
“Bánh kem, sao lại là hình trái tim?”
Lê Giang Lâm liếc nhìn bánh kem trên bàn, tuy có chúc đơn giản không trang trí gì nhiều nhưng cũng rất dễ thương, đặc biệt là nó có hình trái tim nên anh hiếu kỳ muốn hỏi vợ, có phải cô ấy cố ý làm thế để thể hiện tình yêu với anh hay không?
Kim Thơ quay đầu nhìn thoáng qua tác phẩm của mình, có chút xấu hổ mà nhỏ tiếng hỏi, “Xấu lắm sao?” (Dù gì cũng là lần đầu làm bánh mà.)
“Không có, rất đẹp, chỉ là anh muốn hỏi sao lại là hình trái tim?” Lê Giang Lâm rất muốn nghe chính miệng Kim Thơ bày tỏ tình cảm trong lòng với mình.
“Vì hình trái tim rất đẹp.” Kim Thơ nhỏ giọng.
Không nghe Lê Giang Lâm nói gì, Kim Thơ cứ tưởng Lê Giang Lâm không thích. Đôi lông mày cô nhăng lại biểu tình mất mát, đây là chiếc bánh mà mình đặt hết tâm tư vào làm, tuy nhìn không đẹp mắt, ăn cũng chưa chắc đã ngon, nhưng đó là tấm lòng của mình, tuy anh ấy không thích ngọt, nhưng chẳng lẽ lại không thích đến độ chán ghét bánh của mình tặng hay sao? Trời ạ, biết thế không làm bánh, có thể ra ngoài mua một món quà gì đó tặng còn có giá trị kỷ niệm hơn.
Kim Thơ ảo não, giọng càng nhỏ hơn, “Anh không thích sao?”
Lê Giang Lâm hai mắt sâu không thấy đáy: “Sao lại không thích, anh rất thích, anh chỉ muốn biết sao lại là hình trái tim?” (Biết rồi còn cố ý hỏi.)
“Trái tim…” Kim Thơ ấp úng.
“Tim của ai?”
“Tim của… Của em… Là của em dành hết cho anh.” Kim Thơ ngượng ngùng trong khi Lê Giang Lâm rất hài lòng với câu trả lời này của vợ mà mỉm miệng cười. Cuối cùng cũng nghe được lời tỏ tình của em rồi.
Im lặng một lúc Kim Thơ mới nhỏ giọng, “Vậy… Anh có muốn ăn thử không?”
“Được.”
Lê Giang Lâm dùng ngón tay quẹt một ít kem trên mặt bánh đưa lên miệng Kim Thơ, “Em thử trước.”
Kim Thơ hé miệng dùng đầu lưỡi liếm qua ngón tay, cô nhấm nháp một chút, trang trí bên ngoài tuy không đẹp mắt nhưng hương vị lại ngọt ngào rất vừa miệng, kem rất mịn, khi chạm vào đầu lưỡi liền tan.
Kim Thơ mỉm cười hài lòng, “Không quá ngọt, kem rất mềm.”
Vẻ mặt Lê Giang Lâm không chút thay đổi mà theo dõi đôi môi hồng nhuận vừa mới liếm qua đầu ngón tay mình, hầu kết lăn lộn lên xuống, “Vậy sao?”
“Anh nếm thử sẽ biết, không ngọt lắm đâu.”
Nói xong Kim Thơ muốn lấy ngón tay mình quẹt kem cho Lê Giang Lâm nếm thử, tay còn chưa hạ xuống thì thân thể đã bị người nọ ôm lên đặt nằm trên bàn. Lê Giang Lâm một tay nâng mặt Kim Thơ, ánh nhìn dừng lại trước gương mặt ửng hồng của vợ, thanh âm mang theo chút khàn khàn như không thể bình tỉnh.
“Vậy để anh nếm thử xem sao.”
Hương vị bánh kem thơm nhẹ ngập tràn trong hơi thở, nước bọt cũng mang theo vị ngọt, đầu lưỡi giao triền tiến nhập vào khoang miệng của người đang nằm, giống như đang thật sự nhấm nhấp kem tươi trong miệng vừa mới nuốt xuống kia. Hai tay Kim Thơ chống trên bờ vai Lê Giang Lâm muốn tìm kiếm hô hấp, nụ hôn sâu đến nỗi khiến cô có chút chống đỡ không được, nhưng cũng không quên nhỏ giọng nhắc nhở chồng.
“Đây là văn phòng, Giang Lâm… Đừng ở đây… ưm… ”
Lê Giang Lâm giống như không nghe thấy, anh thở gấp sau đó rời khỏi bờ môi của Kim Thơ, ôm vợ đặt lên sofa. Khoang miệng lại lần nữa bị dây dưa, sau đó là cổ và xương quay xanh một đường hôn xuống, đến ngực thì dừng lại, Lê Giang Lâm nhẹ nhàng cởi ra cúc áo hôn lên khuôn ngực tròn đầy, kéo xuống áo lót rậm lấy nhủ hoa hồng hồng đang đựng thẳng. Nhiệt độ trong cơ thể Kim Thơ bỗng nhiên nóng đến lạ thường, cô bị kích thích đến cả người dính sát vào cơ thể Lê Giang Lâm, khó chịu mà cọ cọ bộ vị dưới thân chồng, Lê Giang Lâm nghe thấy bên tai đều là âm thanh rên rỉ tinh tế, rốt cuộc lòng bàn tay cũng di động len vào bên trong váy, sau đó bò xuống bụng dưới của cô nhưng có chút chần chờ, chợt nghe người dưới thân lên tiếng thúc giục.
“Chạm… Chạm vào em.”
Bàn tay to lớn liền chạm vào nơi mẫn cảm, người dưới thân không theo trình tự nào mà lắc lư cái mông, cảm giác được bàn tay ở phía dưới không chịu nhúc nhích, Kim Thơ bất mãn liền ngậm lấy lỗ tai của Lê Giang Lâm cắn nhẹ. Ngón tay linh hoạt của Lê Giang Lâm bắt đầu ở nơi mẫn cảm của đối phương nhẹ nhàng xoa nắn, từng ngón tay chậm chạm len vào bên trong thăm dò, tiếng rên rỉ bên tai càng lúc càng dồn dập hơn. Người dưới thân quàng hai tay lên cổ ép xuống muốn hôn, Lê Giang Lâm liếm khoé môi Kim Thơ nhưng không hôn môi mà dừng lại, sau đó trực tiếp ngậm lấy điểm hồng hồng trên ngực đang lộ ra ngoài không khí khi những cúc áo được anh mở ra từ lúc nào, một màu hồng phấn nhàn nhạt, trải qua liếm mút của đầu lưỡi nơi ấy càng nhiễm lên một tầng mỹ lệ đến kiều diễm, đầu lưỡi thô nhưng rất hữu lực, Kim Thơ thoải mái mà ưỡn ngực lên.
“Bên này… Cũng muốn…”
Khi đã chịu hết nổi, Kim Thơ đưa tay kéo cằm Lê Giang Lâm lên hôn, cô liếm qua răng nanh của đối phương lại đảo qua hàm trên một vòng, cuối cùng dừng tại đầu lưỡi cuốn quít quyện lại với nhau, hai ngón tay của Lê Giang Lâm ở bên trong không ngừng xoa nắn, chờ bên trong đã đủ ướt át mới buông tha, thanh âm trầm thấp khàn khàn của anh dường như có chút chần chừ.
“Thơ Thơ… Ở đây không có bao.”
Trời ạ, đến lúc này còn nghĩ đến thứ đó làm gì? Lúc ở nhà anh có dùng bao không?
Kim Thơ bất mãn nâng hai chân ôm lấy thắt lưng Lê Giang Lâm không cho anh buông lỏng, cô vươn tay đem quần của Lê Giang Lâm kéo xuống, tính khí to lớn của người đàn ông trong nháy mắt thoát khỏi trói buộc liền bật mạnh ra, năm ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào rồi vuốt ve, sau đó cô lấy tay ra, hướng tới thân thể của Lê Giang Lâm mà cọ cọ, lời nói mang theo một loại vị ngọt dinh dính từ trước tới nay chưa bao giờ có, Kim Thơ cong khoé mắt ghé tới bên tai Lê Giang Lâm và trêu đùa.
“Ở đây là văn phòng đó nha, nếu có người nhìn thấy sẽ không tốt lắm đâu chủ tịch Lê.”
Tuy là nói vậy nhưng Kim Thơ cũng biết mọi người trong công ty đã tang làm từ lâu, nếu có nhân viên tăng ca cũng không ai dám đến văn phòng của chủ tịch mà nhìn ngó lung tung.
Biểu tình của Lê Giang Lâm lúc này vẫn nghiêm túc, nhưng thanh âm lại khàn khàn chọc người, “Là ai đã khiêu khích vậy?”
“Vậy anh hiện tại có thể dừng lại mà?” Kim Thơ cười cười.
Lê Giang Lâm trầm giọng, “Muộn rồi.”