Nếu là gay thì An Hạ sẽ được làm bà mai rồi! Cô có một… gọi anh hay chị đây? Nói chung trên sinh lý là anh mà tâm lý là chị. Thôi thì gọi anh đi. Anh tên là Nguyễn Đức Thắng. Thắng là bạn thân với Hạ. Hai người chơi chung từ hồi cấp 2. Thắng là gay. Nhiều người có định kiến với gay, nhưng Man nghĩ chơi với họ vui mà. Hạ nghĩ mấy người mà có định kiến với người đồng tính cứ đọc truyện đam mỹ hay bách hợp là thích liền luôn. Nhưng ngoài đời thì có một vấn đề.Toàn người đẹp mới yêu nhau. Thôi kệ ngắm cũng đã mắt.
Man nghĩ cô nên nhắn tin cho Thắng ngay và luôn mới được!
Ụt: Ê, tao có quà cho mi. Bảo đảm bao hợp. Quà này với mày mà kết hợp, ai cũng đỏ mắt!
Ịt: Bà nội! Đêm khuya cũng không cho con ngủ! Mới vẽ bản thiết kế xong bà đã quấy rầy rồi! Bà có biết dân kiến trúc khổ lắm không? Ngày thì lên lớp tối về lại vẽ với vời! Còn có 4 tiếng để ngủ mà bà cũng phá là sao! Bà còn nhỏ chưa nếm mùi thức khuya để làm bài đâu. Mệt chết đi được!
Ụt: Ừ bà xin lỗi con. Tại vì bà mới gặp một anh giai hợp khẩu vị của con nên thông báo sớm.
Ịt: Đâu, đâu! Trai đâu! Đẹp không? Công hay thụ? Tính tình ra sao? Học ngành gì?<3
Ụt: Má mê giai thấy sợ hà! Thôi con đi ngủ đi, bà đi điều tra cho con!
Ịt: Ê chưa trả lời tui! Thôi tui đi ngủ.Trai với ngủ thì ngủ sẽ bên mình mãi mãi. Trai chỉ là nhất thời trừ khi gặp đúng người.
Ụt: Cứ ở đó mà ngôn tình đi! Mắc ói quá! Đi ngủ đi để coi tháng sau tui thông báo thông tin cho bà.
Ịt: Ê! Chơi gì kì vậy! Ngủ quan trọng hơn trai nhưng ngắm trai là một niềm đam mê.
Ịt: Thiệt hả trời! Không thèm trả lời tui luôn! Bà đây không thèm care nữa! Ôi ngủ mãi mãi là người yêu. Sau tất cả, ta lại trở về với ngủ~
Hừ, ai biểu ban đầu đuổi người ta! Cũng phải đi điều tra mới được. Có thể nói đây là nghề phụ của Hạ, đi điều tra trai cho Thắng. Nhờ đó mà Hạ cực kỳ dễ làm bạn với mọi người.
--- ------ ------ ---------(0_0)--- ------ ------ -----
“Tới ký túc xá của em rồi.” Hồn phách bay đến chín tần mây của An Hạ đã quay lại sau tiếng kêu của anh họ.
“Cảm ơn anh Thành.” Cô gật đầu rồi chuẩn bị xuống xe.
“Chủ nhật này anh qua đón cho em thăm 2 bác, rồi dẫn em đi chơi.” Thành là con của bác cả, anh của ba cô, anh lớn hơn cô 6 tuổi nên cả hai khá là thân thiết.
“Uhm, bye anh.”
Khi cô vừa bước tới cửa ký túc xá thì nghe tiếng thở dốc.
“Ah, ah...ah”
Má ơi ngày đầu tiên thôi mà, làm gì lẹ vậy. Đang phân vân không biết nên mở cửa hay không thì cánh cửa đã mở ra. Một người tóc ngắn đứng trước mặt cô.