“Lão Đàm, tại sao chú tôi không thấy, mà lại thấy được tài xế Thập Lưu kia chứ?”
“Chuyện này…tôi nghe Thập Lưu gọi về, cậu ta nói rằng xe nổ, cậu ta may mắn bám vào phiến đá bên cạnh mà được sống sót, còn ở sau xe cậu ta hoàn toàn không biết. Khi được xe cấp cứu đưa đi thì cậu ta đã ngất xỉu rồi.”
Lão Đàm ngẫm nghĩ đôi chút rồi đáp lại lời của Thiệu Khiêm. Lúc Thập Lưu gọi về, ông đang xem lại vài hình ảnh cũ. Ông nghe giọng cậu ta thều thào nói, như là không trụ nổi được nữa nên ông mới tức tốc gọi người đến, rồi nhanh chóng lên thông báo cho Thiệu Khiêm.
Ông cũng không rõ tại sao lại có người cài được vào xe chính của Đình Thư Huân. Vì nếu có kẻ tiếp cận chắc chắn có người phát hiện ra, mà việc này có lẽ xảy ra gần đây, chính là mới trưa hoặc chiều hôm nay thôi.
Thiệu Khiêm im lặng không nói gì, cậu đăm chiêu suy nghĩ về mọi việc. Từ việc cậu bước lên chiếc xe này, hoàn toàn không có ai phát hiện ra ai, tại sao lại có thể hành động nhanh vậy chứ?
Chết tiệt!
Thiệu Khiêm đảo mắt sang nhìn Thục Yên, cô đã bất động từ lúc được dìu vào đây ngồi rồi. Cậu chỉ có thể thở dài, mong cô hãy mạnh mẽ mà tiếp tục vực dậy.
Nhìn sắc trời đã đỡ hơn, từng hạt mưa lất phất bay tạt qua tấm lều. Gió gào thét trong màn đêm u uất này, cảm giác lạnh thấu da thịt này cũng khiến Thiệu Khiêm run lên.
Cả đêm không ngủ, Thục Yên chỉ nhìn về vòng tay thạch anh này, vân vê không ngừng. Thục Yên cô bắt đầu nhớ hắn rồi…
Trời tờ mờ sáng, xung quanh đông dân đến ngóng xem tình hình. Đội cứu hộ trực thăng cũng đã đến, ba chiếc máy bay trực thăng cũng đã sẵn sàng bay xuống vực sâu tìm kiếm được hắn.
Thục Yên cả đêm không chợp mắt nên bản thân đã có chút mệt mỏi. Cô nằm dài xuống tấm phản kim loại đã được dựng trước đó nghỉ ngơi một chút. Còn lão Đàm cùng Thiệu Khiêm đã đứng chờ tin tức từ radio của trực thăng.
Chiếc xe từ xa cũng dần dần tiến đến, Chu Yến Quân đã nhanh bước ra, hướng đến phía lão Đàm đang đứng, ông đưa mắt sang nhìn, thì ra là Yến Quân, anh vội vã bước đến, vẻ mặt cũng không mấy tốt đẹp mà hỏi một cách dồn dập:
“Lão Đàm, sao rồi? Đã tìm thấy em chồng tôi chưa? Em gái tôi đâu?”
“Cậu Chu bình tĩnh, phu nhân vì mệt nên đã nghỉ ngơi một chút rồi. Còn ông chủ…vẫn chưa.”
Lão Đàm đưa tay chỉ về hướng lều ở đằng trước mặt anh mà đáp lại. Rồi lại nhắc đến ông chủ, ông cũng chỉ biết thở dài mà lắc đầu. Chu Yến Quân nhíu lại mày ngài mà trách ông:
“Tôi nhớ hôm qua mọi người về chung mà, tại sao lại xảy ra vụ nổ bom này? Đã vậy không ai nói tôi biết, mãi đến sáng nay truyền thông đưa tin tôi mới nhanh đến đây kịp.”
“Ông chủ bận việc đến dãy Phật Tinh nên mới chia xe ra. Không ngờ lại có bom trên xe, nên mới xảy ra cớ sự như thế!”
Ông cũng bất đắc dĩ mới như thế, chỉ đành nói vài câu để anh an tâm. Cùng lúc đó Đình Thiệu Khiêm từ xa bước đến, nhìn thấy Chu Yến Quân mà ngớ cả người. Cả Yến Quân cũng có chút bất ngờ, anh bước lại là hỏi thăm cậu.
“Là Đình Thiệu Khiêm đúng không?”
“Tôi đây! Cậu mau quên tôi thế?”
Thiệu Khiêm nheo mắt lại nhìn anh, vỗ vai một cái để thừa nhận anh em lâu ngày gặp lại. Lão Đàm một bên cũng không hiểu chuyện gì, ông nhìn cả hai ngơ ngác.
Thiệu Khiêm đành khoác vai Yến Quân, vỗ vỗ ngực mà giải thích cho lão Đàm:
“Đây là cậu bạn chí cốt của tôi. Anh ấy du học ở trường đại học Mỹ, mà chúng tôi chênh lệch nhau hai khóa nên mới hẹn về nước gặp lại đây! Không ngờ gặp cậu trong tình cảnh này.”
“Cậu là em của Đình gia gia sao?”
“Không, tôi là cháu của chú nhỏ!”
Yến Quân gật đầu, tạm xem là hiểu. Gia thế cùng vai vế Đình gia quả thật rất nhức đầu. Đến xưng hô cũng khó khăn như vậy.
Nhưng những việc đó bây giờ không quan trọng, quan trọng là Đình Thư Huân như thế nào. Anh sợ không tìm thấy hắn, em gái anh sẽ chết mất! Nhưng nhớ lại có chuyện quan trọng hơn, anh lấy từ túi ra chiếc điện thoại mà đưa cho Thiệu Khiêm cùng lão Đàm xem.
Là sơ đồ cổ phiếu của Đình gia. Sau một đêm nó đã tụt rất nhiều so với cột mốc ban đầu của nó. Đã có rất nhiều người chịu bán lỗ cổ phiếu, một số đã phá sản ngay trong đêm! Bất ngờ hơn là hơn 15% cổ phiếu của Đình Thư Huân ở Đình gia đã bị mua bởi chính người Đình gia! Thật là một sự nực cười. Giờ đây cổ đông lớn nhất ở Đình gia, không ai khác chính là Đình Thu Viên!
Bà ta đã có 25% cổ phiếu của Đình Quân Ký, 5% cổ phiếu do Đình Văn cho cháu gái. Cộng thêm 15% bà ta vừa thu mua thì xác suất Đình thị vào tay bà ta là rất lớn.
Tuy nó không là vấn đề gì với Đình Thư Huân, nhưng hiện tại, hắn không có ở đây. Hắn không đứng ra giải quyết được, vậy ai là người có thể chứ?
Yến Quân nhìn qua một lượt cũng lắc đầu bó tay. Chính công ty anh cũng suýt chút bị Đình Thu Viên thâu tóm rồi, sao mà có thể đối kháng lại được chứ?
“Vậy ai là người đứng ra điều hành Đình thị đây? Ngay trong lúc chú tôi đã mất dạng như thế này?”