“Phu nhân, xe ông chủ gắn bom, vào lúc nãy đã nổ…vẫn chưa tìm được ông chủ!”
Đoàng.
Ngay sau khi câu nói của lão Đàm vừa dứt, Thục Yên nghe như một âm thanh làm chấn động cả đầu mình.
Mắt cô bắt đầu mơ màn, phủ một tần sương mỏng, hô hấp của cô càng khó khăn hơn, đôi môi anh đào run rẩy không ngừng, đôi nay đang nắm lấy áo lão Đàm cũng dần dần buông lỏng. Cuối cùng cô cũng ngã xuống sàn lạnh, không ngừng lập lại lời ông nói:
“Tại sao…lại nổ bom…tại sao lại không tìm thấy anh ấy…”
“Phu nhân, xin cô bình tĩnh…”
Lão Đàm đỡ lấy cô dậy, Thục Yên tức giận mà hất ông ra, cô không ngừng gào thét điên cuồng.
“Lão Đàm ông nói đi, tại sao…?”
“Phu nhân, quả thật chuyện này tôi không biết…”
“Mau, mau cho người đến đây đưa tôi đi…”
Lão Đàm hết cách, đành gật đầu chấp thuận ý cô. Ông nhanh gọi cho một tài xế khác mau mau đến. Còn ông thì thúc cô thay quần áo nhanh gọn một chút, tránh để người khác chú ý đến.
Thục Yên rối bời, cô tức tốc chạy đi thay váy ngủ ra, nhanh mặc áo phông cùng quần đen dài. Cả hai nhanh được tài xế đưa đến dãy núi Phật Tinh.
Lòng cô nóng như lửa đốt, trái tim như đang treo lơ lửng trên không, không chừng rung lên một chút cũng sẽ vỡ tan. Tay Thục Yên đan xen vào nhau, cô không ngừng cầu nguyện cho Đình Thư Huân. Mong hắn sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nếu hắn xảy ra chuyện, cô sẽ không biết phải làm sao mất…cô không biết phải gượng dậy như thế nào mất…hơn hết, cô sợ mất hắn. Cô sợ! cô thừa nhận bản thân thật sự đã cảm mến người đàn ông này, cô rất yêu hắn nữa là đằng khác. Chẳng biết tự bao giờ, trái tim này đã yêu hắn mà thôi…
Nhìn từ xa, đã có rất nhiều xe cảnh sát cùng đội cứu hộ đến. Không đợi lão Đàm mở cửa Thục Yên đã lao nhanh ra ngoài.
Nhìn Thục Yên cứ cắm đầu chạy thẳng về cái vực sâu thăm thẳm kia, nơi chiếc xe đã nổ bom và rơi thẳng xuống dưới. Thiệu Khiêm đang đứng một bên nói chuyện cùng cảnh sát bất ngờ nhìn cô chạy đi như thế, có chút không ổn mà chạy theo cô.
“Dì nhỏ, dì đừng như vậy!!”
Thục Yên bây giờ đã không còn kìm nén được nữa, nước mắt cô cứ thi nhau rơi xuống, ướt đẫm cả gương mặt thanh toát của cô. Thục Yên không ngừng lắc đầu, muốn vùng vẫy khỏi đôi tay đang cố giữ lấy bản thân cô kìm kẹp lại.
Cũng may cậu nhanh chân lôi cô lại, nếu không chắc chắn cô lao xuống dưới đấy mà kiếm chú nhỏ của cậu không chừng!
“Khiêm…Thư Huân đâu…hức…Huân anh ấy đâu??”
Thục Yên quay sang cậu chất vấn hỏi, Thiệu Khiêm cũng chỉ vừa mới đến, thật sự cũng chẳng biết chú nhỏ hiện tại đang nằm ở đâu. Thiệu Khiê lắc đầu, chất giọng não nề của cậu vang lên trong màn sương lạnh giá.
“Cháu chưa biết. Nhưng vực này sâu quá…cứu hộ nói phải đợi sáng mai mới có thể cử người xuống dưới.”
“Tại sao lại là sáng mà không phải bây giờ? Bọn họ muốn bao nhiêu, tôi sẽ trả, tôi sẽ trả mà…”
“Dì nhỏ, vấn đề không phải là tiền bạc. Mà là sương mù dày đặc. Không thể nhìn rõ được.”
Thiệu Khiêm cũng chẳng còn cách nào, cậu cũng rất nóng lòng muốn cứu chú mình. Nhưng bây giờ đã gần mười một giờ khuya, sương rơi rất nhiều. Dãy Phật Tinh này rất cao, người đi đường sơ ý cũng có thể tông lá chắn đường mà lao xuống. Không mất mạng thì cũng thịt nát xương tan. Huống hồ lần này, là bom nổ nên rơi xuống nữa chứ!
Thục Yên thật sự bất lực, cô ngồi bệch xuống đất, ánh mắt vẫn nhìn về khoảng không như thế.
Trái tim co thắt lại, như bị ai đó bóp nghẹn, thật đau lòng! Cả cô và hắn còn trẻ, vẫn còn chưa có con, vẫn còn nhiều điều đang chờ, tại sao ông trời lại nhẫn tâm như vậy chứ?
Tại sao…
Ông trời bắt đầu nổi cơn giông, gió lạnh vụt qua gương mặt cô, lạnh lẽo, cũng thật đau rát. Nhưng sao bằng vết đau trong lòng cô chứ.
Tách…tách…tách…
Trời cũng biết cách trêu người, bắt đầu đổ cơn mưa tí tách, từ từ lớn dần. Mưa rơi như trút, như muốn khóc than cho lòng cô vậy!
“Dì, vào lều dựng tạm ở đây họ sẽ cho gọi máy bay trực thăng đến tiếp ứng!”
Thiệu Khiêm đỡ cô đứng lên, dìu cô từng bước ngồi vào lều. Nhìn lên trời mà thầm thở dài, các lớp đất đá dễ bị nước mưa cuốn trôi đi lắm, chỉ sợ không nhanh tìm được Đình Thư Huân thì các lớp đất sẽ chôn vùi hắn dưới lòng sâu.
Lão Đàm cầm lấy chiếc khăn, đắp qua vai để cô bớt lạnh, ông đưa mắt nhìn về hướng xa, môi bất giác mím lại.
Thiệu Khiêm như nhớ được gì đó, lúc hắn đến một chiếc xe cấp cứu đã chở một người đi trước, là Thập Lưu. Cậu đã suy nghĩ nhiều trường hợp rồi, cũng đã nghĩ cách làm thế nào mà tên Thập Lưu kia chạy khỏi chiếc xe trước chú mình, nhưng lại không có cái nào chắc chắn được, nên cậu đảo mắt sang lão Đàm gần đấy mà hỏi.
“Lão Đàm, tại sao chú tôi không thấy, mà lại thấy được tài xế Thập Lưu kia chứ?”