Không tồi đâu!
Đây nhất định là chuyện tốt!
“Cô chủ! Mặc dù chúng ta trốn ở đây nhưng nhà họ Phong nhất định sẽ biết được và cũng sẽ đoán được kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh chính là ở Ma Thành”, dì Cẩm thở dài, nói.
Advertisement
“Tôi cố ý đấy!”, ánh mắt Tiêu Nhược Dư sáng lên, nói: “Hiện giờ chúng ta nấp ở đây cách kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh không xa. Nếu lão già Phong Bất Hủ tìm kỹ thì có thể tìm được chút manh mối và tìm được vị trí của kho bảo vật. Và đây chính là điều mà tôi muốn ông ta làm. Sau khi ông ta tìm được kho bảo vật thì cần có chìa khóa, nếu không thì không mở nổi. Chìa khóa thì tôi cất ở chỗ khác rồi. Như vậy, ông ta chỉ có thể thông qua tôi thì mới có thể tìm được chìa khóa. Vậy thì tôi sẽ trở nên có giá trị rồi, như vậy nhà họ Phong cũng không dám làm gì chúng ta. Nếu không thì ‘cá chết lưới rách’, ông ta cũng đừng mơ đến kho bảo vật nữa”.
Cố tình vứt kho bảo vật ra làm mồi nhử chính là để Phong Bất Hủ biết giá trị của Tiêu Nhược Dư.
Dù sao thì cũng có truyền thuyết về kho bảo vật của hội đấu giá Tứ Đỉnh nhưng ở mỗi kỳ hội trưởng nhậm chức thì mọi người cũng chỉ nghe qua về nó thôi chứ không chắc chắn lắm.
Hiện giờ, Phong Bất Hủ có thể chắc chắn được rồi chứ?
Chỉ cần Tiêu Nhược Dư có đủ giá trị thì tất cả mọi người ở đây mới an toàn.
Nếu như không có giá trị thì mọi người sẽ chết rất nhanh.
Có giá trị thì mới khiến Phong Bất Hủ thấy kiêng kị.
“Như này sẽ rất nguy hiểm!”, dì Cầm cười khổ nói: “Ngộ nhỡ Phong Bất Hủ không cần chìa khóa mà có thể mở được kho bảo vật thì sao?”
“Không đâu! Tôi chắc chắn!”, Tiêu Nhược Dư nói với vẻ tự tin.
…
“Đoàng, đoàng…”.
Mới chớm đầu đông nhưng thời tiết Đế Thành vô cùng khác thường, lại còn có sấm sét như ngày hè.
Không chỉ vậy, rõ ràng là 11 giờ trưa nhưng bầu trời âm u như sắp tối.
Trước khuôn viên nhà họ Diệp…
Hơn chục cái đầu bị cuốn trôi dưới cơn mưa.
Trong hơn chục cái đầu này, thậm chí có mấy cái còn không nhắm được mắt.
Tất cả được bày trước khuôn viên nhà họ Diệp đến kinh người.
Lúc này có không ít người đứng ở trước khuôn viên nhà họ Diệp quan sát.
“Nhà họ Diệp đúng là thê thảm thật! Sắp bị diệt đến nơi rồi còn gì”.
“Diệt tộc thì diệt, hà tất phải đặt những chiếc đầu này ở trước cửa nhà người ta, đúng là tàn nhẫn”.
“Là cậu chủ Công Tôn Thần nhà Công Tôn đấy. Chẳng phải cậu ta bị trọng thương và phải ngồi xe lăn vì bị cậu chủ Tô trong truyền thuyết đánh sao? Vì vậy, cậu ta hận đến xương tủy. Nghe nói, cậu chủ Tô đã chết trong Tây Lâm Sát trận, vì vậy cậu chủ Công Tôn Thần liền trút hận lên nhà họ Diệp”.
“Đúng là thê thảm! Mọi người nhìn xem, trên bãi cỏ của nhà họ Diệp toàn là xác chết, đều là những người trẻ tuổi, có người mới 20 tuổi thôi”.
…
Trong đám người đứng xem, có rất nhiều người lúc này sắc mặt đã tái nhợt, nắm chặt nắm đấm, trên mặt toàn là nước, cũng không biết là nước mắt hay nước mưa.
Có Văn Bối Bối, Triệu Dương và Trương Dẫn…