Ngước đầu lên.
“Đường hầm ở bên trên, quả nhiên lại xuất hiện lần nữa”.
Trong trường hợp cả bốn cánh cửa đá trước đó chưa được mở và trước khi bốn đường hầm chính chưa được mở, thì đường hầm phía bên trên cũng sẽ đóng chặt, cho nên khó mà tìm đường lên trên được.
Advertisement
Còn bây giờ.
Thì lại quá dễ dàng.
Chỉ vừa khẽ cử động, Tô Minh đã hoá thành một tia sáng, phóng thẳng lên phía trên.
Sau hơn mười nhịp thở.
Tô Minh đã ra khỏi mặt đất.
Xuất hiện trên sân Tây Lâm.
Trời lúc này đang đổ cơn mưa phùn.
Có mùi máu tanh, vì ngay tại sân Tây Lâm trong khoảng thời gian trước đã diễn ra trận giao chiến giữa tám gia tộc lớn của Đế Thành, khiến rất nhiều người phải bỏ mạng.
“Mộ Cẩn, Lam Tuyết, Chỉ Tình, Cẩm Phồn, Diệp Phù, Chu Khánh Di, Diệp Võ, ông cụ Diệp, mọi người vẫn ổn chứ?”, Tô Minh ngẩng đầu, bầu trời âm u như muốn sụp xuống.
Tiếp đó, anh nhanh chóng rời đi.
“Quay về trang viên nhà họ Diệp trước đã”.
Lúc này.
Tại Ma Thành, Hoa Hạ.
Trong một tòa nhà tối tăm dưới lòng đất trong một biệt thự cổ ở phía tây nam của Ma Thành.
Tiêu Nhược Dư, Dì Cầm, Lam Tuyết, Trần Chỉ Tình, Tống Cẩm Phồn, và cả Chu Khánh Di với thương tích đầy mình trông rất đáng sợ, đang nhìn chằm chằm về phía chiếc giường trước mắt.
Trên gường, chính là Diệp Mộ Cẩn.
Diệp Mộ Cẩn lúc này, đã ngừng thở, mọi chỉ số sự sống đều bằng không, khí huyết cũng không còn, rõ ràng cô ta đã chết thật rồi.
Thế nhưng trên cơ thể cô ta, vẫn luôn phát ra luồng sáng màu vàng cam.
Hơn nữa, nhiệt độ cơ thể của cô ta cũng khiến người ta phát hoảng.
Ngoài ra, nếu quan sát kỹ, trên trán của Diệp Mộ Cẩn có một đốm sáng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện giống như một dạng tín hiệu nào đó.
“Mộ Cẩn thế nào rồi?”, Tống Cẩm Phồn khẽ hỏi, tình trạng này cũng đã kéo dài khá lâu, từ khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt, Tiêu Nhược Dư cứu được tất cả bọn họ và dẫn họ tới trốn sau một căn nhà cũ ở Ma Thành, Diệp Mộ Cẩn vẫn luôn trong tình trạng như vậy.
“Cho dù thế nào, vẫn là chuyện tốt”, Trần Chỉ Tình trầm giọng: “Ít nhất cũng có thể chứng minh, Mộ Cẩn vẫn chưa chết hẳn!”
Lam Tuyết, Tiêu Nhược Dư cũng gật đầu một cách nặng nề.