Giờ thì hay rồi, Cơ Khâm tiến thoái lưỡng nan.
Bây giờ nếu muốn cứu người thì phải quỳ xuống, một khi quỳ xuống thì cái mặt này của hắn còn có mặt mũi của nhà họ Cơ biết để vào đâu, sẽ trở thành trò cười của cả Hoa Hạ này.
Nếu như không muốn quỳ thì Thẩm Tịch ắt phải chết, như là trách nhiệm đã đổ hết lên người hắn vậy, đến lúc đó người nhà họ Thẩm và Thẩm Băng Tuyền đều sẽ hận mình… dù gì mình vốn dĩ có thể cứu được Thẩm Tịch.
Advertisement
Lời này của Tô Minh vừa nói xong đã dứt khoát đem sự sống chết của Thẩm Tịch trói chặt lên người hắn ta rồi.
Vô sỉ, cực kỳ vô sỉ.
“Ha ha, Tô Minh này xấu xa thật”, tầng ba, bên cạnh cửa sổ bằng kính, Tiêu Nhược Dư không kiềm được bật cười, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ tán thưởng.
“Tên nhóc nhà họ Cơ bị dạy dỗ một chút cũng tốt, toàn âm mưu quỷ kế chẳng phải đạo lý đúng đắn, người trẻ tuổi tốt nhất vẫn nên tập trung suy nghĩ xem làm thế nào để gia tăng thực lực bản thân, chứ không phải là đi đố kỵ người khác, giở trò tiểu nhân”, Dì Cầm hờ hững nói, trong lời nói của bà ta cũng có thể nghe ra được không coi trọng Cơ Khâm lắm.
Cơ Khâm trở thành tâm điểm.
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm hắn ta.
Cơ Khâm suýt chút nữa thì hộc máu, hối hận đến mức muốn văng tục.
Trên trán của hắn thậm chí còn rịn ra một tầng mồ hôi.
Rốt cuộc phải lựa chọn thế nào?
Hắn cũng rất là tuyệt vọng!
“Cậu Cơ, cứu tôi với!”, Thẩm Tịch gào thét, khó khăn lắm mới có được hy vọng, hắn ta dùng ánh mắt mong chờ kèm khẩn cầu nhìn chằm chằm Cơ Khâm…
Cơ Khâm yên lặng.
Cái thiện và ác đang giằng co trong lòng.
Hắn đối mặt với sự lựa chọn khó khăn nhất trong cuộc đời mình.
“Cậu Cơ, xem ra anh cũng chỉ nói miệng mà thôi! Hầu như không phải thực lòng muốn cứu Thẩm Tịch, nếu đã như vậy, haiz…”, Tô Minh nói đến đây liền sải bước đi về phía Thẩm Tịch.
“Đừng qua đây, a a… Cơ Khâm, mau cứu tôi!!! Ắt sẽ đền đáp hậu hĩnh! Anh không cứu tôi, chị tôi chắc chắn sẽ trả thù anh, chắc chắn sẽ trả thù anh…”, Thẩm Tịch gào toáng lên, cả người run lẩy bẩy.
Cơ Khâm siết chặt nắm tay, áp lực quá lớn khiến hẳn cũng run lên bần bật.
“Đợi một chút”, Cơ Khâm hét lên.
“Ồ? Cậu Cơ nghĩ kỹ rồi à?”, Tô Minh nhìn về phía Cơ Khâm.
“Cậu Tô, anh cứ ra điều kiện, ngoại trừ quỳ xuống, chỉ cần nhà họ Cơ có thể đáp ứng được, tôi sẽ đáp ứng, có được không? Chỉ cần anh tha cho cậu Thẩm!”
Cơ Khâm cố gắng hoà giải, trong lòng hận đến ngứa ngáy nhưng phải ép bản thân đè nén cảm xúc lại, khẽ khom người, khẩn cầu.
Đã đặt bản thân mình xuống vị trí rất thấp.
“Nói tới nói lui, cậu Cơ vẫn không bằng lòng quỳ xuống để cứu mạng cậu Thẩm, xem ra đầu gối của cậu Cơ quả thực dát vàng, mạng của cậu Thẩm có đáng là gì? Không đáng giá bằng đầu gối dát vàng của cậu Cơ!”, Tô Minh châm chọc, bỗng nhiên nhấc thanh Xích Ảnh Kiếm lên.
“Xoẹt…”.