“Anh giết tôi, chị của tôi chắc chắn sẽ trả thù cho tôi, ngược lại, nếu như hôm nay anh tha cho tôi, tôi có thể thề sẽ không bao giờ gây phiền phức cho anh nữa, thậm chí còn bồi thường cho anh năm mươi tỷ tiền mặt…”, khát vọng sống của Thẩm Tịch cực kỳ mãnh liệt.
“Tô Minh, chị của anh ta rất là yêu nghiệt…”, Lạc Thu Thuỷ nhỏ giọng nhắc nhở Tô Minh.
“Vậy sao?”, Tô Minh mỉm cười.
Advertisement
Xem ra, Tô Minh dường như thực sự muốn tha cho Thẩm Tịch, điều này cũng hợp với suy nghĩ của đám cậu ấm cô chiêu ở đây, dù gì, ba chữ Thẩm Băng Tuyền này thực sự đáng sợ, là Thiếu tông chủ của Chân Diễm tông!
Không ai dám chọc vào!
Giết em trai của cô ta, ắt sẽ bị truy sát đến cùng trời cuối đất!
“Cậu Tô, hay là việc ngày hôm nay đến đây thôi, oan gia nên giải chứ không nên kết thù, Thẩm Hạc chết rồi, Thẩm chó hoang cũng chết rồi, cục tức này cũng trút được tương đối rồi chứ? Nếu như cậu Thẩm còn bằng lòng bồi thường thì cũng đã có lòng rồi. Hay là Cậu Tô nể mặt Cơ mỗ tôi, bỏ qua cho cậu Thẩm một lần”, Cơ Khâm cũng mở miệng nói.
Cơ Khâm vẫn đang tiếp tục toan tính của mình.
Hắn ta đoán chừng, Tô Minh chỉ cần không phải bị điên, chỉ cần không bị ngốc thì chắc chắn sẽ không dám giết chết Thẩm Tịch, Thẩm Tịch chắc chắn sẽ được sống tiếp.
Nếu đã như thế, hắn ta đứng ra nói đỡ cho Thẩm Tịch, Thẩm Tịch chắc chắn sẽ rất cảm kích, Thẩm Tịch sẽ nợ hắn một món nợ nhân tình, rõ là hắn khi không lại chiếm được món hời.
Thẩm Tịch nợ hắn món nợ nhân tình, cũng tương đương với nhà họ Thẩm, thậm chí cả Thẩm Băng Tuyền đã nợ hắn.
Món nợ này rất có giá trị.
“Ha ha… cậu Cơ thực sự muốn cứu cậu Thẩm sao?”, Tô Minh bỡn cợt.
Cơ Khâm vẫn luôn có toan tính, khá là thú vị, cho rằng anh không nhìn ra hay sao? Cho rằng tất cả mọi người đều ngớ ngẩn hết hay sao? Nếu đã thích toan tính như thế vậy thì anh sẽ cho hắn ta một cơ hội.
Tô Minh không có tốt bụng như thế, tên Cơ Khâm này từ lúc trong buổi đấu giá đã cố ý chĩa mũi nhọn về phía mình rồi, mình vẫn chưa quên đâu, hơn nữa Cơ Khâm vẫn luôn âm thầm giữ thái độ thù địch với mình, đến mình còn cảm nhận được.
“Đương nhiên”, Cơ Khâm gật đầu khẳng định.
Ở phía xa, Thẩm Tịch ngẩng đầu lên nhìn về phía Cơ Khâm bằng ánh mắt đầy cảm kích.
Lúc này, có thể đứng ra nói đỡ cho mình, giúp đỡ mình, hắn ta cảm kích từ tận đáy lòng.
“Cậu Cơ nếu như đã muốn cứu cậu Thẩm, không bằng thành tâm hơn một chút, chỉ cần cậu Cơ có thể quỳ xuống cầu xin hộ cho cậu Thẩm thì tôi sẽ bỏ qua cho cậu Thẩm”, Tô Minh cất lời, mỉm cười bỡn cợt.
Dứt khoát đào một cái hố thật to.
Mặt Cơ Khâm tức khắc đỏ lựng!!!
Hết đỏ rồi chuyển thành trắng bệch, còn có chút xanh lét.
Ăn trộm gà không xong còn mất thêm nắm gạo, sao mà nghĩ được Tô Minh lại vô sỉ như thế? Lại… lại đưa ra yêu cầu như vậy, cứ thế kéo hắn ta xuống nước cùng.