Tạm thời Tô Minh không đủ thực lực để phá vỡ lớp phong ấn này, phải đợi đến khi anh tế luyện nó thành công mới làm được.
“Hình như mình đã đạt được bảo bối thật rồi”, Tô Minh lẩm bẩm.
Advertisement
Thời gian cứ trôi.
Một tiếng sau.
Thuốc cao đã gần hoàn thành rồi.
Những việc khác anh không cần quan tâm nữa, bảo Chu Khánh Di phái người đến cho thuốc này vào từng bình một rồi phân phát là được.
Tô Minh rời khỏi phòng thuốc.
Vừa đi ra thì anh ngẩn người, trông thấy Diệp Mộ Cẩn và Lam Tuyết… thân thiết tay trong tay đi từ tầng 2 xuống.
Hoàn toàn không giống giả vờ, dường như thật sự đã biến thành chị em thân thiết vậy.
“Anh nhìn gì vậy? Chưa thấy người đẹp bao giờ à? Tô Minh khốn kiếp, em chính thức thông báo với anh, kể từ ngày hôm nay, Tuyết Nhi sẽ chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của anh ở giáo tôn các, anh không được bắt nạt cô ấy, nếu không em không tha cho anh đâu”, Diệp Mộ Cẩn trừng Tô Minh một cái, nói mát.
“Thật không hiểu nổi”, Tô Minh cạn lời, lòng dạ phụ nữ đúng là khó đoán.
Nhưng hai người không cãi nhau nữa cũng tốt, Tô Minh lười nghĩ nhiều: “Mộ Cẩn, cùng anh đến võ trường một chuyến”.
“Được”, Diệp Mộ Cẩn nghiêm nghị nói, chỉ cần là chuyện liên quan đến viện võ đạo, cô ta đều rất nghiêm túc.
“Em ở nhà làm cơm đợi anh”, Lam Tuyết nói.
“Tuyết Nhi, em còn biết nấu cơm?”, Tô Minh hơi ngạc nhiên, với thân phận của Lam Tuyết mà còn cần nấu cơm?
“Em không những biết nấu mà còn nấu rất ngon nữa, anh có phúc lắm đấy”, Lam Tuyết khẽ hất đầu.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của cô, Tô Minh đột nhiên cảm thấy trái tim mình nóng lên, nhớ lại buổi tối ba năm trước.
Tối đó, bởi vì anh và Lam Tuyết bị hạ thuốc mà ký ức có hơi mơ hồ, nhưng anh còn nhớ rõ vẻ quyến rũ của cô khi ấy.
Dù sao cô cũng là viên minh châu của Đế Thành, mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, là người tình trong mộng của biết bao thanh niên anh tài nơi đây.
Không khó để hình dung.
Thậm chí ngay lúc này, Tô Minh đứng dưới tầng nhìn lên cô, đôi chân dài, thon thả, thẳng tắp, vô cùng phù hợp với câu nói phổ biến gần đây: cặp chân này, chơi cả năm cũng không chán.
“Anh đừng có mà nghĩ linh tinh”, khuôn mặt vốn vì bệnh tật mà nhợt nhạt của Lam Tuyết trong chớp mắt đỏ bừng lên.