Chương 1106
Lâm Vân có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt cũng như cảm xúc vỡ òa của Hoàng Luân, cũng giống như Lâm Mộc Thanh và Triệu Linh, họ đã khóc nức nở khi thấy Lâm Vân sống lại.
“Thôi! Anh Vân, anh vào nhà đi. Hôm nay anh em ta nhất định phải ăn một bữa thật ngon!”
Hoàng Luân vui vẻ kéo Lâm Vân vào nhà.
“Béo, tay bị sao vậy?”
Lâm Vân nhìn thấy hai tay của Hoàng Luân đều quấn băng gạc.
“Kỳ thực không có chuyện gì, chỉ là một ngón tay bị chặt đứt, đưa đến bệnh viện kịp thời nên đã nối lại được rồi. Sau này không được linh hoạt như trước, nhưng cũng không ảnh hưởng gì cả.” Hoàng Luân cười khan.
Sau khi Lâm Vân nghe lời này, con ngươi của hắn đột nhiên co giật.
“Là ai làm?” Lâm Vân cau mặt, ngữ khí lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Luân.
“Cái này, là … là do Giang Vũ làm. Sau khi tin tức về cái chết của anh được lan truyền, Giang Vũ này liền nhảy dựng lên, hống hách ngang ngược, chạy đến nhà em, đánh em và bố một trận thừa sống thiếu chết, còn chặt một ngón tay của em.” Hoàng Luân nói.
“Tên Giang Vũ chết tiệt này, đáng chết. Là hắn đang tìm đường chết rồi. Lúc trước ta nên giết hắn mới đúng.”
Đôi mắt Lâm Vân hằn lên những tia sát khí, tưởng như có thể lập tức bóp chết kẻ thù.
“Rầm!”
Lâm Vân tức giận đấm vào tường một đấm.
“Rắc rắc!”
Trên tường lập tức xuất hiện một lỗ thủng, xung quanh là một vết nứt như mạng nhện, vươn ra mọi hướng.
“Wow! Anh Vân, anh … anh luyện phép thuật gì vậy?”
Hoàng Luân há to miệng sợ hãi trước nắm đấm của Lâm Vân.
Một nắm đấm mà có thể uy mạnh đến mức này, điều này chỉ có thể nói là quá sức tuyệt vời.
Hoàng Luân hiểu rõ Lâm Vân, hắn biết khả năng của Lâm Vân vốn dĩ không thể như vậy. Anh biến mất một tháng, thực không biết đã trải qua nhưng chuyện gì.
“Cái này hả? Chuyện dài lắm, về sau tôi sẽ từ từ kể lại tường tận với cậu. Bây giờ, ưu tiên hàng đầu là tìm tên Giang Vũ khốn kiếp kia báo thù.” Lâm Vân nheo mắt nói.
“Đúng vậy! Anh nhất định không được để cho tên Giang Vũ này dễ dàng yên thân. Hắn ta động vào em cũng không sao, nhưng hắn còn dám cả gan động vào chị dâu. Thật quá khốn kiếp.” Hoàng Luân nói.
“Cái gì?” Cơ mặt Lâm Vân đột nhiên co giật.
Rồng có vảy ngược, động phải chiếc vảy ngược này, chính là tìm vào chỗ chết.
Bạn bè, người yêu, người thân đều là vảy ngược của Lâm Vân, ai dám động đến, Lâm Vân không để cho kẻ đó toàn mạng.
Ngay sau đó, Lâm Vân vội vàng hỏi: “Béo, cậu nói vậy là sao? Như Tuyết, có chuyện gì xảy ra với cô ấy?”
“Giang Vũ vốn muốn làm hoen ố Như Tuyết, nhưng cũng may có người giúp đỡ, anh ta đã buộc Giang Vũ phải rút lui, vì thế Như Tuyết đã không bị tổn hại.”
Lâm Vân thở phào nhẹ nhõm khi nghe Hoàng Luân kể lại.