Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 983





Chương 1105

“Cũng vì không còn cách nào khác mà thôi. Tôi cần tiền để sống, tôi không thể luôn sống trong nhà người khác, chờ đợi dựa dẫm vào sự giúp đỡ của người khác được. Ai cũng phải tự nuôi lấy bản thân mình.” Triệu Linh cười nói.

Triệu Linh cười nói tiếp: “Lâm Vân, tôi rất vui vì anh vẫn còn sống. Nhìn thấy anh bằng xương bằng thịt thế này, tôi còn tưởng mình đang nằm mơ nữa.”

Nụ cười trên mặt Triệu Linh rất rạng rỡ, chắc chắn xuất phát từ trong trái tim trong sáng của cô.

“Triệu Linh, tôi thực sự xin lỗi. Là tôi hại gia đình cô, cũng là tôi khiến cô phải làm nhân viên rửa bát cho quán ăn tồi tàn đó.” Lâm Vân nhìn có chút áy náy.

Lâm Vân trong lòng biết rất rõ Triệu Linh vốn là con gái nhà giàu, từ nhỏ luôn sống trong sung sương, lần này phải đi rửa bát ở quán ăn, đều là do chính anh mà ra cả.

Nói xong, Lâm Vân khởi động xe, lái xe đưa Triệu Linh về chỗ ở của cô.

Trước cổng khu nhà cũ.

“Triệu Linh, đây là 1 tỷ, tôi biết là không nhiều lắm, nhưng cô cứ dùng trước đi, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp cô nhanh chóng trở lại làm đại tiểu thư, cũng sẽ giúp nhà họ Triệu sớm lấy lại những gì thuộc về mình.”

Lâm Vân lấy trong túi ra một xấp tiền, đưa cho Triệu Linh.

Triệu Linh bĩu môi: “Anh đừng ngốc, tôi đâu muốn làm tiểu thư gì đó, tôi không cần anh báo thù, chỉ cần anh sống tốt thôi. Anh đừng để tôi phải nghe tin xấu nữa là được.”

“Cô đừng lo lắng, tôi sẽ sống tốt, sau này tuyệt đối không ai có thể làm tổn thương cuộc sống của cô, và tôi sẽ không bao giờ để cô bị thương nữa!” Lâm Vân nói.

“Sống tốt. Là anh hứa đấy nhé, anh nhất định phải giữ lời, chúng ta kéo móc câu!” Triệu Linh đưa tay ra.

“Được rồi, móc thì móc.”

Lâm Vân cười, móc ngón tay vào ngón tay út của Triệu Linh.



Sau khi đưa Triệu Linh về nhà, Lâm Vân lái xe theo hướng thành phố Bảo Thạnh.

Lâm Vân quyết định đến chùa Vân Nam tại Hải Phòng để xem ông nội bây giờ thế nào.

Sau khi xác nhận rằng ông ngoại có sức khỏe tốt, Lâm Vân mới có thể yên tâm bắt đầu kế hoạch trả thù của mình.

Vì phải đi qua thành phố Bảo Thạnh để đến thành phố Hải Phòng nên Lâm Vân quyết định đến thành phố Bảo Thạnh trước, Gặp Hoàng Luân và Như Tuyết.

Khi anh đến thành phố Bảo Thạnh, trời đã tối.

Theo thứ tự xa gần, Lâm Vân đến nhà Hoàng Luân trước.

“Cốc, cốc, cốc,” Lâm Vân gõ nhẹ mấy cái.

Sau vài tiếng gõ, cánh cửa đã được mở ra. Hoàng Luân ngơ ngác đưa mắt nhìn quanh, không biết ai lại tới đập cửa nhà hắn vào lúc này.

“Anh Vân! Em … em không phải đang mơ đúng không?”

Sau khi nhìn thấy Lâm Vân, Hoàng Luân dụi dụi mắt.

“Em không hoa mắt, Anh Vân, thật sự là anh. Anh Vân, anh chưa chết. Anh Vân, anh sống lại rồi, sống lại thật rồi! Haha!”

Hoàng Luân phấn khích chạy lên, ôm chặt lấy Lâm Vân.

“Hoàng Luân, cậu cho rằng Lâm Vân là người dễ chết như vậy sao?” Lâm Vân cười nói.

“Haha. Đúng, đúng! Anh Vân, anh không thể là người dễ chết như thế được.”

Hoàng Luân mừng rỡ la lên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv