Chương 1164
“Đội trưởng!Đội trưởng anh không sao chứ?”
Mấy người mặc cảnh phục đứng cạnh thấy vậy lập tức vội vàng tiến lên nâng tên béo mặc cảnh phục lên.
“Thằng nhóc, mày… Mày lại dám đánh tao, mày đây là đánh nhân viên công vụ, tao cho mày biết, mày gặp việc lớn rồi!”Tên béo mặc cảnh phục tức giận chỉ vào Lâm Vân.
Ngay sau đó, tên béo mặc cảnh phục móc điện thoại ra bắt đầu gọi điện thoại.
“Ôi, thanh niên này e rằng gặp chuyện lớn rồi.”
“Tuy rằng đánh người thì nhất thời thoải mái nhưng mà chắc chắn đối phương có bối cảnh, e rằng cậu nhóc này gặp rắc rối rồi.”
…
Quần chúng vây xem thấy tên béo mặc cảnh phục đi gọi điện thoại thì đều lo lắng cho Lâm Vân.
Tài xế minibus cũng lo lắng không thôi.
“Nguy rồi nguy rồi!Anh bạn, đều do tôi hại anh, anh nhanh chạy đi, nếu không e rằng rắc rối lớn đó.”Tài xế minibus lôi kéo Lâm Vân vội vàng nói.
“Không sao đâu, tôi cũng đi gọi điện thoại.”Lâm Vân mỉm cười.
Lâm Vân nhìn thoáng qua số hiệu trên áo tên béo mặc cảnh phụckia, sau đó lấy điện thoại ra, xoay người bắt đầu gọi điện thoại.
Lâm Vân nói chuyện điện thoại không đến một phút thì tên béo mặc cảnh phụckia lập tức nhận được điện thoại.
“Sao cơ?”
Sau khi tên béo mặc cảnh phục nhận điện thoại, sắc mặt lập tức đại biến.
“Cục trưởng Lục, tôi… Tôi đã biết, xin lỗi, tôi… Tôi nhất định sẽ hết sức cứu chữa!”
Sau khi cúp điện thoại, tên béo mặc cảnh phục vội chạy đến trước mặt Lâm Vân.
“Ngài Lâm, thật xin lỗi, vừa rồi không phải tôi có ý định làm khó bạn của ngài, cầu xin ngài tha thứ cho tôi.” Tên béo mặc cảnh phục sợ hãi cầu xin Lâm Vân tha thứ.
Vừa rồi tên béo mặc cảnh phục nhận được điện thoại của thủ trưởng nói mấy nhân vật lớn trên tỉnh trực tiếp gọi điện thoại xuống hỏi tội, những nhân vật lớn kia chỉ cần nghe tên đã đủ hù chết anh ta rồi.
“Trả 21 triệu lại cho tôi, ngoài ra xin lỗi bạn tôi, là cái loại quỳ xuống xin lỗi ấy.”Lâm Vân lạnh giọng nói.
Lâm Vân không thiếu chút tiền này nhưng tuyệt đối sẽ không cho người không công như vậy.
“Dạ dạ dạ!”
Tên béo mặc cảnh phục liên tục gật đầu, sau đó lấy 21 triệu ra hai tay dâng trả cho Lâm Vân.
Ngay sau đó, anh ta chạy đến trước mặt tài xế minibus, quỳ xuống đất.
“Đại ca, xin lỗi tôi sai rồi, tôi xin lỗi anh, xin anh tha cho tôi.”Tên béo mặc cảnh phục vô cùng căng thẳng.
“Cái này…”
Tài xế minibus nhìn thấy hình hình như vậy thì không biết làm sao.
Dù sao anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ sinh hoạt ở tầng đáy của xã hội, bình thường căn bản không thể dây vào người như tên béo mặc cảnh phục, chứ đừng nói là để cho bọn họ quỳ xuống nói xin lỗi mình.
“Ông anh, có tha thứ hay không đều do anh quyết định, nếu anh không đồng ý tha thứ thì tôi chắc chắn giúp anh làm cho anh ta xong đời.” Lâm Vân nói.