Chương 1161
“Ông cảm thấy sao?” Lâm Vân tựa cười mà không phải cười nhìn ông ta.
“Tôi… Tôi chọn số hai.” Ngô Chí Cương khẽ cắn môi đưa ra quyết định.
Ông ta biết bằng vào quyền thế của Lâm Vân ở Kim Đô hiện tại thì ông ta không có tư cách ra điều kiện.
Lúc này Lâm Vân gọi điện thoại cho Lưu Ba, để cho anh ta lên lầu mang Ngô Chí Cương đi làm thủ tục, đưa tập đoàn Thiên Nga sát nhập vào trong tập đoàn Vân Thiên.
Sau khi Lưu Ba mang Ngô Chí Cương đi.
Bên trong phòng làm việc.
“Nanh Độc, chuyện tìm kiếm Thạch Hàn có tiến triển gì không?” Lâm Vân mở miệng hỏi.
“Vẫn không có, nhưng tôi đang tăng mạnh độ tìm kiếm.” Nanh Độc nói.
Lâm Vân nhắm mắt lại gật đầu, trên mặt có chút khổ sở.
…
Ba giờ chiều, ở một chợ bán buôn hoa quả ở Kim Đô.
Lâm Vân xuất hiện ở chỗ này.
Trước đó, Lâm Vân đi ra khỏi vách núi là được một chiếc minibus đưa trở về Kim Đô.
Tài xế của chiến minibus kia không những không lấy tiền xe của Lâm Vân mà còn đưa cho Lâm Vân 350 ngàn đồng.
Lúc đó Lâm Vân đã nói, sau nửa tháng sẽ tới chợ bán buôn hoa quả tìm anh ta, trả ân tình cho anh ta.
Tuy rằng đây chỉ là việc nhỏ nhưng Lâm Vân sẽ không quên.
Ngày hôm nay Lâm Vân đã xoay người, ân tình này cũng nên trả rồi.
“Là chiếc minibus kia!”
Lâm Vân vừa đặt chân đến chợ hoa quả đã lập tức nhìn thấy chiếc xe đã từng chở mình kia.
Lâm Vân đã nhìn đúng là biển số xe đó.
“Không ngờ vừa tới đã gặp được rồi.” Lâm Vân nở nụ cười.
Lâm Vân biết tài xế xe minibus chở anh là người buôn bán hoa quả ở một huyện nhỏ, không phải lúc nào cũng đến Kim Đô lấy hoa quả, vốn Lâm Vân còn nghĩ tỷ lệ gặp được anh ta không lớn, không ngờ mình lại may đến thế, vậy mà gặp được anh ta.
Sau khi Lâm Vân đến gần minibus thì phát hiện một đám người vây quanh xe, Lâm Vân chen vào nhìn thấy tài xe minibus đang bị mấy người mặc cảnh phục vây quanh.
Người xung quanh đều đứng chỉ trỏ.
“Bác gái ơi, ở đây xảy ra chuyện gì thế?” Lâm Vân hỏi một bác gái đứng cạnh đó.
“Cậu tài xế minibus này ở chỗ này lấy hoa quả, vì minibus không có giấy thông hành vào chợ cho nên mấy người quản lý chợ này muốn giữ xe, tài xế không cho bọn họ giữ nên ồn áo vây quanh.” Bác gái trung niên nói.
“Hóa ra là vậy.” Lâm Vân gật đầu.
“Ôi, làn da cậu tài xế minibus đen xạm như vậy, vừa nhìn chính là người dân lao động cực khổ, những người này thật quá không có tình người.” Bác gái trung niên cảm thán.
Lúc này, một chiếc xe tải lái tới, mấy người mặc cảnh phục chào hỏi, chuẩn bị kéo minibus đi.
Tài xế minibus thấy vậy vội vã xông lên chặn trước xe của anh ta.
“Các anh, cầu xin các anh tha cho tôi lần này đi, nếu tôi không có cái minibus này thì đường sinh sống của tôi sẽ bị mất, xin các anh cho tôi một con đường sống, tôi còn có con nhỏ và bố mẹ già phải nuôi nữa.” Tài xế minibus đau khổ cầu xin.