Chương 1160
‘Đúng đó. Hạng nhất Vũ Ngọc Hiền có rất nhiều đại gia ủng hộ, cũng không dễ bị đánh bại vậy đâu, tên Cha Của Cậu Lục này nghĩ chỉ bằng lực của mình anh ta là có thể đánh bại Vũ Ngọc Hiền á? Cũng quá điên rồ đó?’
…
Đối với câu ‘Giải quán quân, tôi lấy cho cô’ kia, đại đa số người xem livestream đều mang thái độ hoài nghi, bởi vì độ nổi tiếng của Vũ Ngọc Hiền thực sự rất rất cao!
Cha Của Cậu Lục: Các vị tin hay không thì chờ trận chung kết ba ngày sau sẽ biết.
Sau khi Lâm Vân gửi những lời này xong thì lập tức rời khỏi app Bigo Live.
Chỉ là một cái Hội fans của Bigo Live, Lâm Vân vẫn có lòng tin lấy được, Lâm Vân không tin đập vài trăm tỷ vào mà còn không qua được Vũ Ngọc Hiền kia à?
Lâm Vân vừa tìm hiểu một chút, trên cơ bản Hội fans tầm vài tỷ là có thể đoạt hạng nhất rồi.
Lâm Vân cũng lười đi nhìn bảng xếp hạng, dù sao ba ngày nữa là đến ngày kết thúc rồi, chờ đến ngày cuối cùng đó, Lâm Vân trực tiếp login đập tiền giúp Tô Yên on top một lần đi.
Đối với Lâm Vân mà nói thì đó không phải việc khó gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra.
Nanh Độc áp giải một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi tới.
Người này đúng là Chủ tịch tập đoàn Thiên Nga, Ngô Chí Cương.
Trước đó, lúc Lâm Vân nghèo túng đi đến bệnh viện thăm ông Ngô với ông ngoại thì đụng phải tên Ngô Chí Cương này, ông ta không chỉ buông lời nhục nhã ông ngoại và Lâm Vân, mà còn ép ông ngoại cúi người xuống nói xin lỗi với ông ta.
Lúc đó, Lâm Vân lập tức buông những lời tàn nhẫn với ông ta, nếu có một ngày anh có thể một lần nữa lấy lại quyền lực thì sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt cho những gì ông ta làm ngày hôm đó.
Hôm nay, Lâm Vân thành công xoay người, mối hận này anh phải thanh toán hết.
“Cậu Vân, xin tha mạng!”
Tên Ngô Chí Cương này vừa mới vào tới đã lập tức quỳ xuống cầu xin Lâm Vân tha thứ.
Ngày hôm nay, Lâm Vân có bao nhiêu khủng bố ở Kim Đô này, Ngô Chí Cương cực kỳ rõ ràng.
“Ngô Chí Cương, ông nên biết vì sao tôi muốn tìm ông?” Lâm Vân nhìn ông ta, lạnh giọng nói.
“Tôi… Tôi biết, nhưng tôi đã biết lỗi rồi, Cậu Vân Thiên xin hãy tha cho tôi đi.” Ngô Chí Cương run run nói.
Lúc đầu, Ngô Chí Cương dám nhục nhã Lâm Vân và ông ngoại anh như vậy vì lúc đó ông ta cho rằng Lâm Vân và Chí Thành một trăm phần trăm không còn khả năng xoay người, cho nên ông ta mới dám làm như vậy.
Lâm Vân cười lạnh: “Ồ, ép buộc ông ngoại tôi cúi đầu trước ông, lẽ nào ông nói một câu ông sai rồi là xong chuyện hử?”
“Cậu Vân, cậu… Cậu muốn thế nào?” Ngô Chí Cương thận trọng nhìn Lâm Vân.
“Cho ông hai lựa chọn.”
“Một, để lại mạng đền bù.”
“Hai, giao công ty ra, sau đó cút đi tỉnh Tây Xuyên, ông tự chọn đi.”
Lâm Vân đưa ra hai sự lựa chọn.
“Cậu Vân, có… Có lựa chọn thứ ba không?” Ngô Chí Cương nói.