Buổi chiều hôm đó Trình Uyên lái xe đến công ty trang trí Chúng Mỹ để đón Bạch An Tương lúc tan sở.
Anh đi vào công ty ở tầng một anh để xe ở bãi đậu xe, vừa xuống xe liền nhìn thấy một người mặc đồ trắng đứng trước cửa công ty.
Sống lưng của Trình Uyên liền cảm thấy lạnh.
“ngươi có ý gì?” Anh bước đến gần người đàn ông và nhăn nhó hỏi.
Người đàn ông này không ai khác chính là Bạch Dạ người đã đưa cho anh một bức thư khiêu chiến trước đó.
Bạch Dạ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao tầng này rồi, khẽ mỉm cười nói: “Nghe nói vợ của ngươi làm việc ở đây hả?”
Trình Uyên lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ rồi đến từng câu nói “Được, ta nhận lời khiêu chiến của ngươi.”
Bạch Dạ mỉm cười, rồi xoay người rời đi “Chiều mai, ta sẽ đợi ngươi ở quyền quán boxing.”
Nhìn bóng lưng của hắn dần dần đi xa Trình Uyên không khỏi nắm chặt tay của mình.
Anh có thể cảm thấy rằng người này là một cao thủ khó xơi.
Nhưng anh không thể không ứng chiến được, bởi vì hắn xuất hiện ở đây chính là nói cho Trình Uyên biết, nếu như ngươi không chấp nhận lời thách đấu của ta, ta sẽ …
Nhìn lên tòa nhà cao tầng này, Trình Uyên không khỏi rơi vào trầm tư.
Trên đường cao tốc bất thường thì bị truy sát có dính liếu đến Tiêu Trí và cùng người mặc áo trắng trước mặt lại khiêu chiến.
Anh luôn cảm thấy rằng những điều này hẳn là có liên kết với nhau dường như có một mạng lưới vô hình vận hành tất cả những điều này.
Ngày mai, ở Quyền quán Boxing, cùng với người mặc đồ trắng quyết đấu, Trình Uyên cảm thấy bất kể thắng hay bại chân tướng hẳn là liền sẽ nổi lên mặt nước.
…
…
KTV ở Tân Dương.
Có hai xe thương vụ đậu ở tầng dưới.
Buổi tối là thời điểm kinh doanh thuận lợi nhất nhưng lúc này KTV đã đóng cửa từ lâu.
Trong sảnh KTV, là một nhóm nhỏ đầu cúi xuống đất đứng ngay ngắn thành ba hàng.
Người ở phía trước, là những người đang quỳ gối đó là một số người say xỉn đã gây chuyện trong nhà hàng vào ban ngày.
Người đàn ông trông như trụ điện nổi trận lôi đình và đứng trước mặt một vài người say rượu hét lên.
“Đại tiểu thư mà các ngươi c ng không nhận ra sao? Uống chút nước tiểu mèo rồi trở thành người mù hết rồi hả?”
“CMCM đồ chết tiệt các ngươi có làm có làm được cái gì ra hồn không hả, chỉ toàn gây chuyện đến cho Lão Tử!”
“Mẹ kiếp chúng mày!”
Càng nói chuyện, hắn ta càng tức giận thế là một bạt tai quất vào trên mặt một người nào đó sau đó lại một cước đạp hắn ngã lăn ra đất.
Sau khi bị đá qua vài người nhanh chóng đứng dậy và quỳ xuống trước mặt hắn lại.
Đúng lúc này, cửa của KTV bị gõ vang.
“Fuck thằng đéo nào mà có mắt như mù vậy hả, không thấy tấm biển ghi hôm nay đóng cửa sao?” Người đàn ông to cao như trụ điện đột nhiên quát mắng lên ở cửa.
“bầm bầm” một tiếng.
Cửa cuốn đã khóa chặt được mở từ bên ngoài.
Những người trong sảnh đều sửng sốt.
“Có chìa khóa sao?”
“rẹt!” Với một âm thanh, cửa cuốn được nâng lên.
Sau đó sáu người đàn ông bước vào sảnh của KTV.
Khi người của trụ điện này nhìn thấy sáu khuôn mặt thô kệch này, bọn hắn đều sửng sốt một chút sau đó tức giận nói: “Các người làm cái trò gì vậy hả?”
Người đứng đầu không phải ai khác, chính là Vương Mỹ Lệ.
Vương Mỹ Lệ nhếch miệng cười một tiếng, “các ngươi là cẩu nô tài của ai?”
“CMM!” Nghe Vương Mỹ Lệ hỏi người đàn ông to như trụ điện tức giận dữ. “Đập bọn hắn cho ta các anh em lên.”
Kết quả là mấy chục cái đầu phẳng như não tôm này, xông tới Vương Mỹ Lệ và năm người bọn họ.
Năm người Vương Mỹ Lệ mang theo đều là thành viên của Long Uyên mới tuyển, trên người đều đeo mặt nạ.
Thấy đối diện trực tiếp động thủ, bọn họ không những không có biểu hiện hoảng sợ mà ngược lại còn nở một nụ cười phấn khích.
…
…
Năm phút sau.
Một KTV rất yên ắng, mọi người nằm trên đất như cá trên thớt.
Một người đàn ông như trụ điện, trên bàn tay của hắn có một con dao, vết thương thì đầy người, run run rẩy rẩy muốn đứng lên nhưng lại bị Vương Mỹ Lệ một cước giẫm lên và trở về như lúc ban đầu.
“Thật ra, ông chủ của chúng tôi chỉ muốn biết các người là người của ai mà thôi, với lại chuyện gì c ng không phải là tuyệt mật đâu.
Chứ đâu cần thiết phải động tay động chân cho bằng được?” Vương Mỹ Lệ thở dài nói.
Người đàn ông to như trụ điện cười trong sự đau đớn, tức giận nói: “Ta cho dù có chết c ng không nói.”
Nghe vậy Vương Mỹ Lệ nhẹ gật đầu “Được, nghe lời ngươi vậy.”
Sau đó anh ta nói với năm người phía sau mình “đánh chết hắn cho tôi.”
Người to như trụ điện lập tức mắt trợn tròn.
“mẹ kiếp mua đồ người ta còn có cò kè mặc cả ngươi ngay cả cái này c ng không cho ta mặc cả sao?”
“điều tra ra không khó, nên không cần thiết để ngươi nói .” Vương Mỹ Lệ nhếch miệng cười nói: “Giết ngươi thì ngày mai liền có tin tức ngay, sẽ có rất nhiều tin tức phiếm muộn sẽ tự động đem lai lịch chi tiết của các ngươi đến cho ta.”
“Tôi …” Người như trụ điện.
“đánh chết hắn còn ngây ra đó!” Vương Mỹ Lệ nói lần nữa.
“Đừng đừng đừng ta nói ta nói ngươi hỏi đi ngươi hỏi cái gì ta đều sẽ nói hết.” Người như trụ điện lập tức sợ hãi không thôi.