Cô gái buộc tóc đuôi ngựa hai bên là Phương Tố Tịch, là em gái của Phương Thanh Yến.
Lúc những người này vào nhà hàng xông sòng sọc tới bàn của anh, Trình Uyên cố ý liếc mắt nhìn đến Phương Tố Tịch này.
anh thấy vẻ mặt của cô ấy vô cùng bình tĩnh.
Ngược lại là Lý Tịnh Trúc thần sắc có chút bất an.
trong lòng Trình Uyên hơi dao động nhưng c ng giữ im lặng.
quả nhiên, khi những người này đi tới trước mặt người đàn ông như trụ điện này cứ nhìn chằm chằm vào Phương Tố Tịch, và rồi thế là sắc mặt của hắn liền thay đổi rất nhiều.
“đại ca, chính là tiểu nha đầu này…” Người say mơ hồ này chỉ vào Phương Tố Tịch.
“bốp!” một bàn tay năm ngón in thẳng vào mặt.
Người đàn ông trông như trụ điện này hầu như trút hết sức mạnh của mình để làm cho người say rượu này tỉnh tại chỗ.
“Thằng khốn ngươi bị mù con mắt chó rồi phải không, ngay cả chủ nhân của chính mình c ng không nhận ra sao?”
Sau đó người như trụ điện lập tức khom lưng cúi đầu xin lỗi Phương Tố Tịch, “Thật sự rất xin lỗi, xin lỗi đại tiểu thư mong tiểu thư tha thứ cho, là bọn hắn ở dưới có mắt mà không thấy Thái Sơn.”
Phương Tố Tịch có vẻ như quá chán ghét với những người này, khẽ nhíu mày, rồi nói: “Cút!”
” Vâng vâng vâng!”
Người đàn ông như trụ điện này, với một đám anh em của hắn đến và đi như một cơn gió.
Khi những người này đi rồi Phương Tố Tịch dường như không có tâm trạng ăn cơm nữa.
Cô đứng lên, nhàn nhạt nói với Lý Tịnh Trúc: “chị đẹp này, chị thật là không có mắt để nhìn.”
Lý Tịnh Trúc dường như không hiểu ý của cô ta lắm.
Phương Tố Tịch lại tiếp tục lạnh lùng liếc nhìn Trình Uyên, “Giống như người đàn ông này, hắn còn không có thể bảo vệ người phụ nữ của chính mình, vậy chị giữ hắn lại để ăn tết sao?”
Vừa rồi đám người đó quay lại để trả thù đi thẳng đến bàn của mình, vậy mà Trình Uyên thật sự không có chút nhúc nhích nào điều này làm cho Phương Tố Tịch càng xem thường Trình Uyên hơn.
Thầm nghĩ nếu những người này không sợ chính mình cô đoán Trình Uyên nhất định sẽ quỳ xuống van xin.
Nói xong cô ta bỏ đi mà không ngoái lại.
Lý Tịnh Trúc và Trình Uyên ở lại là ngơ ngác nhìn nhau.
Sau khi gọi hồn trở lại, Lý Tịnh Trúc đột nhiên kinh hô một tiếng, rồi che cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của mình lại, nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to của mình. “Cô bé đó không nghĩ lầm chúng ta là một đôi chứ?”
“Một đôi cái đầu của cô!” Trình Uyên dứt khoát nói cho ấy tỉnh mộng sau đó đứng dậy đi thanh toán.
Phương Tố Tịch không có nhận ra Trình Uyên đến nhưng Trình Uyên lại có hứng thú với cô ta.
Không phải bởi vì dáng dấp của Phương Tố Tịch c ng không tệ lắm, mà là bởi vì anh biết trước kia cô muốn giết anh đã vậy còn tới Tân Dương này nữa.
Sau khi thanh toán xong Trình Uyên bước ra khỏi nhà hàng, len lẻn đi vào bãi đậu xe.
Lúc này, anh nhìn thấy người đàn ông như trụ điện cùng một đám đàn em đi hai chiếc xe thương vụ sau đó quay đầu xe rời đi.
Yên lặng ghi nhớ bảng số xe, và rồi Trình Uyên gọi cho Vương Mỹ Lệ.
…