Không có âm thanh nào ở đầu bên kia của điện thoại được vang lên cả.
Còn Mã Lão Tam thì cũng không khỏi nhíu mày “Trình Uyên? Sao nghe quen tai vậy ta?”
Ngay sau đó, trong điện thoại giọng nói của Thẩm Hoa lại vang lên, “Nghe này, đừng đụng vào hắn!”
Mã Lão Tam thắc mắc liền hỏi “Ý của con là sao? Chẳng lẽ con sợ hắn sao?”
Thẩm Hoa lần nữa trầm mặc không nói gì cả.
Mã Lão Tam tức giận nói: “cha cũng không có chọc giận hắn, tự hắn tới chọc giân cha mà, đã vậy còn phái người đến đập phá nơi này của cha, con rể, con nhất định phải làm chủ cho cha.”
“Đưa điện thoại cho hắn đi.” Thẩm Hoa.
Mã Lão Tam “ngươi nói đi, bật loa ngoài rồi đấy.”
“…” Thẩm Hoa.
Trầm tư một hồi, Thẩm Hoa dường như bình tĩnh lại khí thế dao động của mình, bình thản nói: “Trình Uyên, chúng ta nước sông không phạm nước giếng?”
Nghe vậy, Trình Uyên cười lạnh một tiếng, “
Câu nói này hẳn là tôi nên hỏi ngươi mới đúng.”
“có ý gì?” Thẩm Hoa trầm giọng hỏi.
“có ý gì?” Trình Uyên cười lạnh rồi nhái lại lời của hắn.
Đột nhiên, anh quay mặt về phía Mã Lão Tam, rồi giơ chân một cước đá vào Mã Lão Tam, trực tiếp làm cho hắn như chó gặm phân.
“bập” một tiếng, Mã Lão Tam đau đớn quỳ rạp xuống trước mặt của Trình Uyên kêu lên “A …!”
“”Ngươi hỏi hắn buổi tối hôm qua đã làm cái gì?” Trình Uyên giận giữ quát lên.
Mã Lão Tam ôm bụng lăn lộn trên mặt đất gầm thét trong rất thê thảm, mức độ này nghiêm trọng giống như bị đá dập hai quả trứng.
“CMM Tôi không có làm gì cả, A, đau quá, đau chết mất, đồ giết người!”
Thẩm Hoa ở bên kia điện thoại, nghe được tiếng khổ sở gào thét ở đây, đột nhiên hét lên “Trình Uyên, ngươi dừng tay lại đi không?
Ngươi cho rằng Thẩm hoa tôi đây dễ bắt nạt lắm phải không?”
“con mẹ mày, ngươi cho rằng tao dễ bắt nạt lắm sao?” Trình Uyên hét vào trong điện thoại, “Nếu không, tại sao cha vợ tương lai của ngươi lại muốn ngủ với vợ của tao?
“Cái gì?” Nghe xong lời này, Thẩm Hoa đột nhiên giật mình.
Mã Lão Tam là con heo gì, thật ra Thẩm Hoa cũng biết, hơn nữa hắn cũng biết Trình Uyên không phải loại người đơn thuần thích gây chuyện, với lời nói này của anh, và với tính cách của Mã Lão Tam thì 10 phần hết 11 phần là đúng như vậy.
Thế là, Thẩm Hoa hai mắt trợn tròn, ngu người ra.
Từ sự hiểu biết về Trình Uyên, Thẩm Hoa biết Bạch An Tương chính là điểm yếu lớn nhất của anh, nếu Mã Lão Tam thật sự động vào Bạch An Tương, Trình Uyên nhất định phải báo thù còn kinh khủng hơn là báo thù cho Lý Túc.
Lúc này Mã Lão Tam cũng sửng sốt, hắn rốt cuộc cũng nhớ tới tại sao cái tên Trình Uyên này nghe rất quen thuộc.
Chính là Bạch Ngạn Bân tối hôm qua có nhắc tới người phụ nữ vô cùng xinh đẹp kia, chồng của cô ta hình như là Trình Uyên gì đấy, và còn là công ty lớn nhất ở Tân Dương này, chủ tịch Tập Đoàn Cẩm Đông.
Chẳng lẽ….
Mã Lão Tam dường như đã quên điệu bộ giả tạo đáng thương khóc gào của hắn, không thể tưởng tượng nổi nhìn thẳng vào ánh mắt của Trình Uyên.
Thẩm Hoa nghe thấy đầu bên kia điện thoại lạnh lùng không có tiếng gì vang lên, “Những gì hắn nói là thật đúng không?”
Mã Lão Tam “cha… cha…”
“cha con mẹ nhà ông!”
Trình Uyên giống như đang đá bóng dang rộng chân ra rồi bay tới một sút, trực tiếp đá Mã Lão Tam bay xa năm sáu thước, sau đó trùng trùng điệp điệp đâm vào một cái ụ đá bên lề.
Tiếng hét thảm thiết “A!” lần nữa lại vang lên.
Bên kia điện thoại, giọng nói của Thẩm Hoa lại truyền đến “Trình Uyên, chuyện này là hắn làm không đúng, muốn đền bù cái gì, ngươi cứ nói, nhưng tôi vẫn muốn cầu xin ngươi tha cho, dù sao ông ấy cũng là cha vợ của tôi. “
Trình Uyên khẽ cười, sau đó trong nháy mắt vẻ mặt ảm đạm xuống, lạnh lùng phun ra một chữ “Cút!”
Trực tiếp ấn nút tắt trong điện thoại, và quăng điện thoại của Mã Lão Tam xuống đất, sau đó cưỡi lên người Mã Lão Tam chính là một trận đánh tơi bời khói lửa.
Một trăm người không phải là quá nhiều so với một khu du lịch rộng gần một nghìn mẫu Ha này, để xây dựng một cái gì đó thật sự rất khó, nhưng nếu phá thì quá sức là đơn giản.
“Rầm, choang, choang” vang lên khắp nơi, nó gần như “bất khả chiến bại”, và những nơi nào đi qua gần như không có cái kết đẹp.
Một công trình có vốn đầu tư gần chục tỷ NDT bị những người này làm cho thành một đống phế tích chỉ trong thời một gian ngắn.
Lúc này nghĩ đến Thẩm Hoa ở Tỉnh Giang Bắc, nhất định hắn sẽ hận thấu xương với Mã Lão Tam này.
Còn Mã Lão Tam thì suýt nữa bị Trình Uyên đánh chết tại chỗ.
Không biết đánh hắn đã bao lâu, Trình Uyên dừng lại rồi đứng lên, chỉ thấy Mã Lão Tam đang thoi thóp.
Anh nói với những người thương nhân ở thị trấn Lâm Hải này đang theo dõi sự náo nhiệt này và thấy hai chân của họ đung đưa qua về rất nhịp nhàng, “Gọi xe cấp cứu cho hắn.”
Các thương nhân kia liền gật đầu lia lịa, bốn năm người lấy điện thoại di động ra gọi khẩn cấp.
Đến cũng vội vàng mà rời đi cũng một cách nhanh chóng.
những người này của Trình Uyên sau một phen đập phá, đã đạt được sự thoải mái , phất tay áo rời đi, sau lưng không có lấy một viên ngói nào còn lành lặn cả.
Trình Uyên ngồi trong xe lau vết máu trên bàn tay, nhếch mép cười nói: “Thẩm Hoa, chính là ngươi đem bàn tay lên Tân Dương này trước. và ngươi trước cũng đã đụng đến tôi, vậy cũng đừng trách tôi không khách khí. “