Ngày hôm sau, hơn một tháng sau, Trình Uyên trở lại Tập Đoàn Cẩm Đông.
Vừa đến Tập Đoàn Cẩm Đông dưới lầu, đậu xe trong bãi đậu xe, toàn bộ nhìn thấy Kim Hãn quỳ ở trước cổng Tập Đoàn Cẩm Đông.
Trình Uyên híp mắt, đi ngang qua.
Nhìn thấy Trình Uyên, Kim Hãn vội vàng gục đầu xuống đất “Chủ tịch, xin ngài tha lỗi cho tôi.”
Giả bộ không để ý tới hắn, Trình Uyên đi ngang qua hắn, bước chân hơi ngừng lại.
“Nếu lần này tôi không về kịp thì hậu quả sẽ thế nào?” Anh thờ ơ hỏi.
Kim Hãn run lên.
Đúng vậy, nếu lần này Trình Uyên không thể trở lại, thì sẽ dẫn đến hậu quả gì?
Hắn trơ mắt đứng nhìn Bạch An Tương bị Mã Tổng chà đạp, hơn nữa còn tự đích thân đem Bạch An Tương đến cho Mã Tổng để làm nhục nữa?
“Có thể mắc phải một số sai lầm, nhưng một số sai lầm đó đã chạm vào giới hạn của tôi, cho nên sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai.” Trình Uyên lạnh lùng nói, “Tôi không giết ngươi.
Cũng coi như đã tính cho sự chăm chỉ của ngươi nhiều năm qua.”
Nói xong liền mặc kệ Kim Hãn đi thẳng lên lầu.
Đúng lúc là giờ cao điểm đi làm việc, nhiều người vào tập đoàn nhìn thấy Kim Hãn quỳ ở cửa, chỉ tay một cái khiến Kim Hãn liền xấu hổ.
Nhưng những cái chỉ chỏ này so với Trình Uyên nói vừa rồi thì không đáng là bao, khiến hắn cảm thấy hối hận.
Hắn biết cuộc sống mình ở Tân Dương này không còn chỗ đứng nữa, và ở Tân Dương này không có công ty nào dám thuê chính mình nữa.
Trình Uyên về phòng làm việc của mình trước.
Lúc anh bước vào, Vương Hinh Duyệt đang đích thân lau dọn vệ sinh phòng làm việc cho anh.
Quay đầu lại bỗng nhìn thấy Trình Uyên, cả người đều ngây ngốc một chút.
“Chủ tịch, anh …” Thấy Trình Uyên mặt đen đi rất nhiều, Vương Hinh Duyệt có chút không phản ứng kịp. “Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”
Trình Uyên nghiêng đầu nhìn Vương Hinh Duyệt rồi cười nói: ” Khoảng thời gian này đã làm cô vất vả.”
Vương Hinh Duyệt quầng mắt hơi đỏ.
Cô không có đầu óc như Trình Uyên, nhưng Tập Đoàn Cẩm Đông luôn do cô phụ trách trước khi Trình Uyên tiếp quản, ngược lại là cũng thuận buồm xuôi gió.
Chỉ là trước đây cô đã quen với bất kỳ quyết định nào của Trình Uyên, bắt cô ấy quay lại như trước cũng hơi mệt.
Tuy nhiên, nếu so sánh giữa những cái đó, có lẽ cô sẽ lo lắng hơn cho sự an nguy của Trình Uyên.
“từ trong tập đoàn điều ra Một trăm người nhân viên nam trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng.” Trình Uyên đột nhiên nói với Vương Hinh Duyệt.
“À vâng!” Vương Hinh Duyệt vội vàng đáp lại, sau đó tò mò hỏi lại “Anh định làm gì?
“Đi phá nhà!” Trình Uyên cười.
“Phá nhà?” Vương Hinh Duyệt.
…
Thê là, một vài chiếc xe buýt với tải trọng năm mươi người đã lái xe vào thị trấn Lâm Hải.
Còn Trình Uyên thì đang ngồi trong một chiếc xe sang, nghe ngóng thông tin mà Lý Hải Tân nhất thời có được.
“Mã Kiến Thành, biệt danh Mã Lão Tam, vốn là một nông dân chăn nuôi lợn quy mô lớn, nhưng không biết làm giàu. Hắn ta mua một mảnh đất lớn thông qua mối quan hệ của mình và bắt đầu xây dựng một khu du lịch”, Lý Hải Tân.
“Tuy nhiên, từ các chỉ dẫn khác nhau, Mã Lão Tam dường như đã bị một đại nhân vật nào đó chỉ thị, vị nhân vật lớn này, ở tỉnh Giang Bắc, khẳng định là một nhân vật có mặt mũi.”
Lời nói này của Lý Hải Tân, Trình Uyên biết có ý tứ gì, hắn là muốn nói cho Trình Uyên biết là Mã Lão Tam có hậu thuẫn phía sau, hậu thuẫn của hắn ở Tỉnh Giang Bắc, chắc phải có mục địch nào đó, nếu không sẽ không biến một người nuôi heo thành một ông chủ của một khu nghỉ dưỡng được.
Nhưng mà mục địch gì?
Bây giờ Trình Uyên không quan tâm đến hậu thuẫn của Mã Lão Tam là ai nữa, mà chỉ cần hắn dám bắt nạt đến công ty của Bạch An Tương, và chỉ cần hắn dám khiêu chiến đến ý tưởng của Bạch An Tương, Trình Uyên lúc đó sẽ không cần biết người hậu thuẫn của hắn là trời hay là đất đi nữa thì sẽ dẹp hết.
“Trình Đổng …” Lý Hải Tân dường như có điều gì đó muốn nói với Trình Uyên.
Ai ngờ Trình Uyên xoay mặt lại mỉm cười hỏi hắn: “Tôi quên mất, anh và chị dâu thế nào rồi?”
Nghe đến đây, sắc mặt Lý Hải Tân đỏ bừng.
“Từ viện trưởng nói với tôi rằng Trương Bắc có giác mạc. nên tôi định ngày mai khởi hành đưa cô ấy đi khám một chuyến.”
Không cần hỏi gì thêm, khẳng định là biết tốt rồi, chỉ là …
Trình Uyên không khỏi quan sát tỉ mỉ Lý Hải Tân một chút, anh ấy thường ngày đều là Âu phục giày da, nhưng hôm nay lại mặc thường phục.
Trong tích tắc, anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Thật xin lỗi, hay là anh bây giờ bắt taxi về trước đi.” Trình Uyên nói với Lý Hải Tân.
Có giác mạc, thì Lý Hải Tân làm sao có thể đợi đến ngày mai đưa vợ đi được, nhìn thấy bộ y phục này là biết muốn lập tức rời đi rồi, nhưng Trình Uyên nhất thời gọi anh ấy đi qua, mà anh ấy thì không dám từ chối.
Lý Hải Tân cười nói: “cũng đã nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm một ngày cũng không sao, không có gì đáng lo.”
Trình Uyên lắc đầu. “Chuyện chị dâu sau này có thể nhìn thấy thế giới này không thì Sao có thể đợi ngày mai hay ngày mốt được? Một ngày trôi qua thôi, khả năng giác mạc cũng có thể bị người khác sử dụng, như vậy anh sẽ hối hận cả đời, nghe tôi nói đi, về ngay đi, tôi sẽ gọi điện thoại cho Lý Tịnh Trúc nhờ cô ấy trực tiếp gửi xe cho anh. “
Lý Hải Tân lại lần nữa lắc đầu từ chối, “Nếu không phải là anh, thì chúng tôi bây giờ … Cô ấy đã nói với tôi trước khi tôi đến đây, chỉ cần là chuyện của anh, tôi phải cố gắng hết sức dốc tận lực để làm. Tôi nghe lời vợ nên điều này…”
“thôi đi đi, đối với tôi toàn là chuyện tầm thường. Anh có phụ giúp hay không cũng không quan trọng. Mau quay về đi. Đây là mệnh lệnh!” Trình Uyên đột nhiên khó chịu, liền hét lên với tài xế “Dừng xe!”
Lý Hải Tân nở nụ cười chua xót, trước khi xuống xe còn nói với Trình Uyên, “Tôi đoán, hậu thuẫn của Mã Lão Tam có khả năng là nhà họ Thẩm.”
Trình Uyên trừng mắt nhìn, Lý Hải Tân không khỏi rút đầu bỏ chạy.
Xe tiếp tục đi tiếp hướng về thị trấn Lâm Hải.
Trong xe, Trình Uyên cười chế nhạo, “Bất kể là ai, hôm nay đều không cứu được hắn Mã Lão Tam.”