Trời còn chưa sáng, ánh nến ảm đạm le lói, in trên khuôn mặt Diểu Đông mơ hồ không rõ.
Trong cái tủ nơi góc tường có một ngăn kéo nho nhỏ, ngăn kéo lộ ra khóa đồng tinh xảo. Diểu Đông lấy ra chìa khóa, lạch cạch một tiếng mở khóa đồng ra.
Mở ra ngăn kéo, đập vào mắt là lệnh bài đỏ sậm.
Diểu Đông cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm lệnh bài kia trầm mặc thật lâu, cuối cùng hắn mím môi, lấy lệnh bài quân lệnh ra, siết chặt trong tay.
Tiểu Viên Tử như trước lui tới đẩy cửa phòng, sau đó vào phòng thấy Diểu Đông ăn mặc chỉnh tề thì giật mình.
“Điện. . . Điện hạ?”
Chớ không phải thấy quỷ sao? Ngày thường có kêu thế nào cũng không thể đánh thức điện hạ, bây giờ cư nhiên thanh thanh tỉnh tỉnh đứng trước mắt mình? Là mặt trời mọc từ hướng Tây, không thì phải chăng bản thân bị hoa mắt?
Tiểu Viên Tử kinh ngạc đến nghi hoặc ra sức tát vào mặt mình, sau đó nhịn đau đến chảy nước mắt thấy Diểu Đông nở nụ cười với mình .
“Tiểu Viên Tử.” Y cầm lấy nhánh tóc dài lộn xộn của mình, hơi ngượng ngùng nói “Tới giúp ta chải đầu đi.”
“Dạ. . . dạ dạ !” Tiểu Viên Tử vội vã chạy tới, vừa tiếp nhận lược trong tay Diểu Đông, vừa liên tục nói ra nghi hoặc trong lòng mình, “Điện hạ hôm nay sao lại dậy sớm như vậy? Là có chuyện gì sao?”
“Ừ,” Diểu Đông đáp một câu, “Muốn lên triều.”
Tiểu Viên Tử rõ ràng ngây ra một lúc, cười nói: “Ha ha, thật hiếm khi điện hạ chủ động vào triều sớm. . .”
Diểu Đông cười, rũ mi không nói gì.
Năm nay biên cương tựa hồ không được yên ổn, Kim Dương cùng phía bắc đều rục rịch, thường thường đưa quân xâm chiếm, quấy rối liên tục. Thái độ thâm sâu không rõ, Vưu Kim cũng kì quái, nghe đồn đãi không rõ, thì hình như đang chuẩn bị có âm mưu lớn gì đó.
Nói như thì vậy, tình hình thực tế như thế nào mọi người trong lòng đều đã suy tính. Tóm lại hôm nay Chu lão tướng quân tạm rời cương vị nghỉ ngơi nhập điện, lòng đầy căm phẫn yêu cầu trấn thủ biên cương góp một phần bạc lực.
Dù sao lão tướng quân là người có công lao hiển hách, lại là quốc trượng, Thuận đế đối với hắn cũng biểu hiện đối đáp tôn kính, trên điện còn ban thưởng ghế ngồi. Dù đã bảy mươi tuổi thì thanh âm lão vẫn to như trước chậm rãi nói kế hoạch thảo nam phạt bắc, thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến.
Dường như trước kia cũng không có tinh thần đến vậy. . .
Diểu Đông thản nhiên nghĩ. Y vừa ngẩng đầu, nhìn người nọ đầy đầu bạc phơ, thể mình gầy trơ xương cùng hai đôi tay sớm không còn vững vàng nữa, đôi mắt thoáng lướt qua, lại cúi đầu.
Toàn bộ giờ lâm triều Thuận đế cũng không nói mấy câu, chỉ trước khi tan triều thì để lại một câu muốn Diểu Đông cùng hắn đến ngự thư phòng, Diểu Đông trong lòng còn đang suy nghĩ, chần chờ nhìn về phía hắn, đổi lại là ý cười ôn hòa trong mắt người nọ.
Tay áo màu vàng kim nhẹ nhàng vung lên trong đại điện, Thuận đế trầm giọng nói: “Bãi triều.”
Bọn quan viên tốp năm tốp ba đi ra ngoài, thỉnh thoảng ném ra ánh mắt không rõ hàm xúc, Diểu Đông đứng tại chỗ không nhúc nhích, thẳng đến lúc Phúc công công đến kéo y , y.mới giật mình hồi phục lại tinh thần, yên lặng quẹo vào nội điện.
Bức rèm châu xa hoa chiếu ra ánh sáng yếu ớt, nhìn qua lạnh như băng. Diểu Đông giơ tay lên, ngón tay vừa chạm vào hạt minh châu mượt mà, đã bị người nào đó kéo xuống, bao vây trong lòng bàn tay ấm áp.
Bức rèm châu ở sau người vang lên tiếng đinh đinh đang đang không ngừng, Thuận đế cười nói: “Sao lại chậm chạp vậy.” sau đó không đợi câu trả lời nắm lấy tay hắn đi lên phía trước.
Ánh mặt trời rất đẹp, gió thổi cũng thật dễ chịu, lòng bàn tay Thuận đế mặc dù có hơi thô ráp những độ ấm lại thật tốt, hắn vừa đi vừa nói vài chuyện thú vị, đề tài thì tùy tiện nhặt ra, thanh âm trầm thấp, nghe rất hay.
Nhưng Diểu Đông cuối cùng lại dừng bước.
Thuận đế quay đầu lại, đôi mắt sau như bầu trời đêm lẳng lặng nhìn hắn.
“Nhi thần còn có chút việc. . .” Diểu Đông tránh đi tầm mắt của Thuận đế, rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, “Nhi thần một lát. . . sẽ tự mình đến ngự thư phòng.”
Thuận đế chưa trả lời, Diểu Đông liền xoay người, chạy dọc theo hành làng dài rồi biến mất.
Tiếng bước chân vang lên đát đát quanh quẩn trong không gian trên hành lang dài, Thuận đế lẳng lặng nhìn cho tới khi thân ảnh thiếu niên biến mất sâu trong góc.
Khi tới gần Ngọc Lâm điện, Diểu Đông nghe thấy bên trong truyền ra từng trận náo nhiệt.
Tựa hồ là người nào đó nói chuyện thú vị, mọi người cười to như tổ ong vỡ. Không cần tỉ mỉ lắng nghe, Diểu Đông cũng dễ dàng nhận ra giữa những âm thanh ổn ào kia tiếng của Chu tướng quân.
Cùng với Phủ Tử Dục, Tiếu Khanh, thậm chí còn có một số quan lớn trọng thần quan trọng trong triều.
Diểu Đông cúi đầu ở ngoài cửa đứng lặng trong chốc lát, sau đó hắn ngẩng mặt, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng.
Âm thanh cười nói náo nhiệt khi hắn bước đến nhất thời im bặt, Diểu Đông dừng một chút, trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người đến trước mặt Chu tướng quân.
Vốn Chu tướng quân cũng không phải là người thân thích.
Đối với yếu đuối của bản thân, lão tướng quân trên lưng ngựa chinh chiến cả đời cũng rất ít khi tươi cười, gặp mặt, phần lớn là hận không thể rèn thép thành sắt lớn tiếng trách cứ.
Bất quá Diểu Đông nghĩ, hiện tại lão sẽ không trách cứ mình nữa, nhưng cũng đồng thời, loại ánh mắt thất vọng đau lòng hình như sẽ bị thay thế bởi loại ánh mắt lạnh lùng của người xa lạ.
Sẽ có một ngày như vậy.
Diểu Đông xiết chặt lệnh bài trong tay, lòng thản nhiên nghĩ.
“Thái tử điện hạ tìm lão phu có chuyện gì?”
Tiếng nói không mang theo cảm tình chất vấn, Diểu Đông vươn tay, lệnh bài đỏ sậm lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.
Sắc mặt Chu tướng quân không chút thay đổi.
Khối lệnh bài này, là thật lâu trước kia sau khi Thiên trần cung bị thích khách tập kích, Chu tướng quân vội vàng chạy vào cùng giao cho y . Thế nhưng Diểu Đông cũng chưa từng dùng qua.
Bởi vì y nghĩ, một ngày nào đó, vật sẽ về nguyên chủ.
Chu tướng quân trầm mặt lấy đi lệnh bài trên tay y , lạnh lùng hừ một tiếng.
Diểu Đông bỗng nhiên nở nụ cười, mở miệng nói: “Có công giáo dưỡng, không thể báo đáp.”
Y chậm rãi cúi đầu, quỳ trên sàn nhà lạnh băng.
Khửu tay chấm đất, đầu gối chạm đất, dập đầu, một cái, hai cái, ba cái.
Ba cái khấu đầu.
“Có công giáo dưỡng, không thể báo đáp.”
Chậm rãi đứng lên, lại trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, đi ra ngoài.
Sẽ có một ngày như vậy.
Từ ban đầu, Diểu Đông đã biết.
Vẫn không yên lòng chờ đợi ngày này, thỉnh thoảng nhớ tới tình cảm đặt sai trên người mình, trong lòng sẽ không yên, cho nên đến thời điểm cuối cùng này, ngược lại có một loại. . . cảm giác nhẹ nhõm.
Cửa mở hờ, ánh mặt trời chiếu xuống, tươi đẹp chói mắt.
Diểu Đông đưa tay che trước mắt, khép hờ mắt nhìn qua những kẽ tay, mơ hồ thấy ánh sáng chói lọi, có người nào đó tựa trên lan can.
Buông tay xuống, ngay lập tức đập vào mắt là đôi mắt sâu không thấy đáy của người kia.
Đen như mực, nồng đậm, thâm thúy, liếc mắt một cái nhìn vào tựa hồ lãnh đạm không nhìn thấy một tia cảm tình, nhưng nhìn kĩ lại phát hiện kì thật sa vào mặt nước ôn nhu.
Diểu Đông bừng tỉnh.
Người nọ tiến lên giữ chặt tay y , nói: “Không đi ngự thư phòng, chúng ta tới thăm lăng mộ đi, nhìn xem vườn hướng dương có nở chưa.”
Cành hoa đã mọc cao, nhưng một nụ hoa cũng chưa có. Diểu Đông đứng trước bia mộ, nhìn những chữ khắc trên mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thuận đế đứng một bên nhìn hồi lâu, bỗng nhiên gọi một câu: “Diểu Đông.”
Diểu Đông quay đầu, thấy Thuận đế mở ra bàn tay, nắm một cái ngọc bội cũ nát.
“Đây là mẫu hậu tặng cho ta trước đây.”
Tua rua đỏ thẫm bị gió thổi loạn, chất ngọc xanh biếc sâu thẳm. Diểu Đông nâng mi, nhìn vào mắt Thuận đế, Thuận đế mỉm cười, nói: “Cũng là bùa hộ mệnh của ta.”
Ngọc bội như là bị làm vỡ, vết nứt hẹp dài che kín mặt.
“Trước đây, nó đã cứu mạng ta.”
“Ngày đó khi ta bước lên ngôi vị thái tử, thúc phụ bắn một mũi tên về phía ta . Nhưng khó có thể tin được, ngọc bội đeo ở đai lưng bị đứt, nó bay ra ngăn trở mũi tên, vỡ thành từng mảnh nhỏ.”
“Ta nghĩ đây là do linh hồn của mẫu hậu phù hộ, liền tìm người đem nó sửa chữa rồi mang vào, cho đến khi lên ngôi phải đeo những vật trang sức tương xứng với thân phận, mới tháo nó xuống.”
Ngọc bội dưới ánh mặt trời oánh nhuận sáng bóng, màu xanh biết nhạt màu tràn ra, hẳn là có người thường xuyên vuốt ve .
“Diểu Đông, mặt ngọc bội này tặng cho ngươi.” Có người tiến lên từng bước, cúi đầu đem ngọc bội thật cẩn thận đeo bên hông đai lưng của y , hắn khẽ nở nụ cười, dùng ngữ điệu trầm thấp, nói “Coi như làm bùa hộ mệnh của Diểu Đông.”
Qua một lúc lâu sau, Diểu Đông mới hồi phục lại tinh thần.
Y cúi đầu nhìn phần bên hông, vạt áo vàng nhạt, ngọc thạch xanh biếc, tua rua đỏ tươi, hòa cùng nhau tạo nên cảm giác tươi đẹp.
Trong gió không biết truyền tới âm thanh của ai, nhẹ nhàng ôn nhu nói “Mẫu hậu sẽ phù hộ ngươi . . .” Diểu Đông ngẩng mặt, bỗng nhiện lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Thuận đế thoáng rung động trong lòng , nhẹ nhàng tiếp cận hôn môi hắn.
Y ngập ngừng dùng đầu ngón tay chạm vào môi mình, sau đó không hề úy kỵ nhìn vào mắt Thuận đế, hỏi vấn đề từng hỏi ở Tiểu Tây Lâu—
“Phụ hoàng làm vậy là có ý gì?”
Thuận đế cười cười, không giống lần đó trầm mặc không nói, mà hỏi ngược lại: “Diểu Đông cảm thấy thế nào?”
Thiếu niên nhíu mày lại trầm tư, đáy mắt lộ rõ tia hoang mang.
Thuận đế vừa cười vừa tiến đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói: “Thích ngươi. . .” Thiếu niên bỗng nhiên lùi về phía sau từng bước, trên mặt hiện lên tia vi diệu, thần sắc làm cho người ta khó có thể lý giải .