“Cộp” một tiếng, chiết tử bị quăng trên bàn.
Trang Quý đang cúi đầu trầm tư nhẹ ngẩng lên, chỉ thấy Thuận đế dựa vào ghế đen, bàn tay che ở trước mắt, khóe môi gợi ra nụ cười mệt mỏi.
Ngày xuân nhiều việc.
Xuân canh, thuế thu, thủy lợi, chuyện quốc nội bừa bộn phiền chán. Hơn nữa còn có Kim Dương phía bắc chằm chằm dòm ngó, khẩu phật tâm xà, Vưu Kim khó đoán , quân phòng biên cảnh cũng làm người ta hao tâm tổn sức.
Nhưng mà Trang Quý nghĩ, những chuyện đó hẳn cũng không phải lý do.
Từng ngay lúc tin tức căng thẳng Vưu- Ngột- Kim, ba quốc gia liên thủ đánh phía Tây, Thuận đế cũng chỉ khẽ mỉm cười, tùy tay quăng ra quân báo, dùng âm thanh khiến người khác phát run nói–“Trẫm muốn bọn chúng có đi mà không có về.”
Cho nên nếu chỉ là việc quốc sự, cũng không đủ khiến đế vương mất đi bình tĩnh.
Khiến cho hắn rối loạn thế này– đến tấu chương cũng bị ném hỗn độn trên bàn, Trang Quý thoáng nhìn qua, mơ hồ ở đầu tấu chương thấy được hai chữ Chu gia.
Đôi mắt đen như mực hiện lên tia sáng nhạt, Trang Quý dùng ngón trỏ xoa mi tâm, dưới đáy lòng nhịn không được muốn thở dài.
“Không riêng gì Lễ bộ,” Trang Quý cúi đầu, mở ra tấu chương trong tay, cất tiếng :”Cơ hồ tất cả quan viên đều kiến nghị về y rất nhiều.”
Thuận đế hừ lạnh một tiếng.
“Tháng này thái tử tổng cộng thượng triều không quá ba lần, thái học viện một lần cũng không tới. . .” Trang Quý mở cuộn trúc ra , tựa hồ nhớ tới cái gì đó, khóe môi vẽ ra “Lần trước vào triều , đối mặt với Tiếu Khanh hỏa khí bức người chất vấn, thái tử điện hạ vẫn vân đạm phong khinh nói ba chữ không muốn đi, thiếu chút nữa khiến bọn họ tức giận muốn đến gặp cả lão tổ tông. . .”
Trong phòng trầm mặc khiến người nghẹt thở, Trang Quý đưa mắt nhìn đế vương tựa bức tượng, đường cong hoàn mỹ nơi cằm lộ ra tia lạnh lùng, cười cười, nói: “Mỗi người đều nói thái tử tùy hứng làm bậy, vi thần lại cảm thấy điện hạ hình như là cố tình như vậy. . .” Trong đầu chợt lóe lên rồi biến mất đôi mắt nhạt tựa khó của người nào đó, đuôi lông mày Trang Quý khẽ nhíu, rồi lại rũ mắt.
“Hoàng thượng còn không hiểu điện hạ muốn làm gì sao?” Hắn không chút để ý hỏi.
“Có lẽ là muốn nhanh chóng chấm dứt mọi chuyện .” Sau khi trầm mặc thật lâu, Thuận đế cuối cùng buông tay che trước mắt.
“Vậy tại sao lại không đáp ứng điện hạ?” Trang Quý nhìn cuộn trúc trong tay, thản nhiên đáp một câu. Sau đó hắn cảm giác được tầm mắt lạnh lùng của Thuận đế đảo trên người mình, lạnh đến thấu xương, không mang một tia độ ấm.
“Trẫm không muốn chấm dứt.” Thuận đế nói.
“Vi thần không rõ buông tha như vậy đối với mọi người có chỗ nào không tốt,” đầu ngón tay có chút run run, Trang Quý áp chế xuống, “Hoàng thượng là không đành lòng, nhưng thái tử– y” Trang Quý tạm dừng trong chốc lát, nghiêm túc hiếm có nói, “Vi thần cảm thấy vứt bỏ vị trí thái tử này, đối với điện hạ mà nói ngược lại có vẻ tốt hơn.”
Thuận đế không trả lời, chỉ trầm lặng hạ mắt trở mình mở ra tấu chương trên bàn, Trang Quý nhìn hắn một cái, lại lần nữa đem lực chú ý tập chung những điều khoản vụn vặt bên trong.
Trong không khí trước sau đều là trầm mặc, thời gian trong tiếng lật giấy nhỏ vụn trôi qua. Sắc trời dần dần tối, khi tiểu thái giám đến châm ngọn đèn đầu tiên, Trang Quý đang vùi đầu trên trang văn thư nghe thấy tiếng cúi đầu thở dài.
“Đạo lý này ai cũng biết, nhưng mà trẫm—Không muốn chấm dứt. . .”
Từ lúc đầu khi đứa nhỏ biết chân tướng, ánh mắt nhìn thấy đủ loại dối trá sẽ như thế nào?
Thuận đế đoán không ra.
Trước đây không đế ý cùng lạnh lùng, sau lại thân mật cùng cưng chiều, trong mắt đứa nhỏ kia xem chừng, có lẽ từ đầu đến cuối đều là một câu chuyện cười mà thôi. Tựa như y từng nói qua, thỉnh thoảng nhớ tới chuyện trước kia, sẽ cảm thấy hiện tại– thật sự là có chút mỉa mai.
Thật sự là một loại mỉa mai.
Thuận đế cười khổ.
Đêm giao thừa ấy thiếu niên bình tĩnh thẳng thắng, cùng với ngày ấy Vô Xá phẫn nộ gào thét, đã muốn trở thành cơn ác mộng không thể giãy dụa.
Chỉ cần nhìn lại ánh mắt trong trẻo của đứa bé kia, sẽ nhịn không được suy nghĩ y đã dùng tâm tình thế nào để đối đãi với sự vô tình cùng bất công của mình, những chửi rủa khinh miệt này, lừa gạt cùng châm biếm này, mang đến cho y những tổn thương như thế nào, mà y đã cô tịch chờ đợi bao lâu, mới trở nên bất định như có như không, nụ cười nhạt nhòa không mong không ước như thế này?
Là lỗi do ai ? Là lỗi tại ai?
Cái đáp án kia Thuận đế không dám nghĩ tới.
Áp chế chua xót tươi cười với y , cố nén dục vọng dơ bẩn ôm y đi vào giấc ngủ, cùng y nói chuyện, nghĩ tất cả mọi cách khiến y ăn nhiều hơn một chút. Đều không phải là vì muốn bồi thường mà chỉ là tư tâm hi vọng đến một ngày nụ cười của y có thể trở nên rạng rỡ, trong lòng nhiều lần đều khát cầu, hoặc là ít nhất, trong mắt y có thể dung chứa hình bóng của mình.
Nhưng Thuận đế biết, từ lần đầu gặp gỡ, những thứ đứa bé kia chờ đợi, tất cả đều đã chấm dứt.
Lời của Trang Quý Thuận đế làm sao không hiểu? Bỏ qua một bên triều thần cũng không bàn tới tâm tư các hoàng tử, đối với Diểu Đông mà nói, năng lực của y có lẽ đủ, thế nhưng tính cách lại thật sự không thích hợp với vị trí thái tử này.
Sửa lập Phủ Tử Dục vào vị trí thái tử, đại khái là lựa chọn tốt nhất.
Nếu đợi đến ngày đó. . . Đợi cho đến ngày đó đứa bé kia sẽ có phản ứng như thế nào?
Thuận đế ước chừng cũng có thể đoán được—
Vì bản thân trở thành con cờ , con đường được sắp sẵn đã đi đến bước cuối cùng mà thở phào , hoặc là– vì kết cục được định sẵn đã đến mà lộ ra nụ cười nhợt nhạt vui sướng.
Cây xanh ven đường nhô ra một nhánh cây, Thuận đế vươn tay, ‘rắc’ một tiếng bẻ gãy .
Cho dù là lừa mình dối người thì như thế nào, hắn không muốn nhìn thấy Diểu Đông lộ ra biểu tình như vậy.
Biểu tình bị mọi người lợi dụng đến cuối cùng cũng được giải thoát.
Không vào triều mỗi ngày, Diểu Đông sẽ làm chuyện gì, không phải là làm tổ trong Thiên Trần cung mơ màng ngủ, thì cũng chỉ trông coi vườn hoa hướng dương trong mộ viên đợi chúng nở hoa mà thôi.
Mỗi ngày hoàng hôn, xử lý tốt sự vụ Thuận đế cuối cùng có thể ở hai nơi này tìm được thân ảnh của y .
Nhưng mà hôm nay. . .
Lục tung Thiên Trần cung mấy lần, mộ lăng từng góc từng nơi đều đã rà soát không bỏ sót, nhóm cung nhân lạnh run đều quỳ, nhưng không có ai biết Diểu Đông đi nơi nào.
Tà dương dày đặc bao phủ ánh sáng vàng chanh lên toàn thân, Thuận đế giương mắt nhìn, chỉ cảm thấy hàn ý từ đáy lòng chậm rãi dâng lên đầu.
Xúc động muốn một tay hỏa thiêu toàn bộ hoàng cung này, lại bất chợt nghĩ đến từng phái Vị Thỉ đi theo Diểu Đông, cuối cùng cũng từ từ bình ổn lại .
Tiểu Tây Lâu.
Bốn mươi năm trước Tiên hoàng hạ lệnh trọng chỉnh thư khố, sách vở tổn hại một lần nữa sao chép lại, bản sao chép mới nhất thì cất tại Thái học viện, trở thành thư khố lớn nhất hoàng thành, mà bản cũ hư hỏng thì tùy ý để chống chất trong Tiểu Tây Lâu hoang vu trong hoàng cung, thành ra Thuận đế chưa từng nghe nói qua Tiểu Tây Lâu này.
Trong ánh sáng mông lung của căn phòng, mơ hồ thấy được những trang sách tán loạn, bụi bặm phảng phất trải rộng, Thuận đế vòng qua giá sách ngã trái ngã phải, đạp lên cầu thang đi lên trên.
Trên lầu cũng như phía dưới không có gì khác nhau, như trước là bài trí giá sách cũ nát, sách cũ cực kì hỗn độn chất đầy phòng, Thuận đế nghe bước chân của mình vang lên từng tiếng từng tiếng nhỏ, dưới ánh sáng hôn ám đi qua một loạt các giá sách, trong lòng chậm rãi dâng lên cảm xúc kì lạ.
So với lúc nghe y bị Vô Xá mang ra khỏi cung càng mạnh mẽ hơn, một loại nhất định không thể không tìm được y , chấp nhất đến ngay cả bản thân cũng khó có thể lý giải.
Trong không khí lắng đọng tràn ngập mùi cũ kỹ, mùi mực khi có khi không. Những giá sách xếp đặt bừa bãi ngăn cách không gian, Thuận đế đi qua từng cái từng cái, bước chân trầm ổn dần dần trở nên nôn nóng.
Gía sách cũng không phải nhiều gì, thế nhưng không biết vì sao lại làm cho người ta có cảm giác sợ hãi sẽ không tìm thấy.
Vòng qua một cái giá sách, Thuận đế ngừng bước.
Ngay tại giá sách kia dường như có song cửa sổ, cửa sổ khép hờ, ánh chiều tà lặng lẽ tràn vào, khiến cho không gian phủ một tầng ánh sáng chanh nhu hòa.
Thuận đế nheo mắt lại, trái tim nôn nóng trong nháy mắt trở nên yên bình.
Thiếu niên tựa vào giá sách, trong tay là quyển thư ố vang.
Y nhẹ nhàng từ từ nhắm lại hai mắt, khóe miệng vương nụ cười như có như không, hơi thở nhẹ nhàng. Gương mặt dưới ánh sáng ấm áp trở nên ái muội, áo trắng nhiễm thượng vầng sáng nhợt nhạt, tóc đen tán lạc đầy đất, đẹp đến kinh tâm động phách.
Thuận đế ngừng thở, nhẹ nhàng ôm y vào lòng.
Ngón tay cẩn thận lướt qua khuôn mặt thiếu niên, Thuận đế thấp giọng thì thào: “Thật muốn. . .”
Thật muốn đem ngươi trói lại, mãi mãi giam cầm trong mĩ lệ này.
Tà dương nhạt dần, chỉ còn một tầng ánh tà mỏng manh thì Diểu Đông chậm rãi mở to mắt.
Con ngươi màu lưu ly giống như chứa sương mù dày đặc, y lẳng lặng nhìn xà nhà góc phòng, sắc mặt ngây ngẩn, ánh mắt mông lung không tìm thấy tiêu cự.
Thuận đế từ từ siết chặt tay, bỗng nhiên hắn thấy thiếu niên giống như tìm lại được cảnh trong mộng chờ mong đã lâu, tại vầng sáng dần nhạt nhòa nở nụ cười nhợt nhạt.
Thuận đế trong lòng như bị bóp chặt, tình cảm dâng lên nháy mắt vỡ tung.
Hắn cúi người, trên đôi môi hồng nhạt run run dùng hết toàn lực bản thân khẽ nhẹ hôn xuống.
**********