Diệp Trình gần như ngày nào cũng ra ngoài ăn xin, Lục Minh Viễn cũng luôn đi theo bên người nó. Tuy chỉ là tầng lớp thấp nhất của xã hội, nhưng hai đứa mỗi ngày đều được no bụng.
Trần Mĩ Mĩ thường xuyên dẫn Diệp Trình và Lục Minh Viễn đi khắp nơi chơi đùa, chỉ cần không đến những nơi quá hoang vắng, Tiền Hưng Lương căn bản sẽ không quản bọn chúng. Ở thành phố này có một con sông, nghe đồn rất hay xuất hiện xác chết trôi, rất đáng sợ, nhưng sau khi được Trần Mĩ Mĩ dẫn đến chơi một lần, hai đứa nhỏ đều rất thích chỗ này.
Mùa hè, thời gian rảnh rỗi nhất chính là lúc mọi người ngủ trưa. Khi đó ánh mặt trời gay gắt, người ra ngoài đường rất ít, chờ bác Tiền đưa cơm đến xong, mấy đứa nhỏ sẽ kéo nhau lên thượng nguồn con sông. Ở đó có rất nhiều chỗ nước cạn, nước sông cũng sạch sẽ hơn nhiều so với vùng hạ du, bọn nhỏ sắn ống quần lên, thả chân xuống dòng nước mát lạnh, ngồi trên tảng đá ven bờ dùng cơm trưa, sau đó rửa cà men, lại bắt đầy một cà men ốc mang về.
Ba của Trần Mĩ Mĩ xào ốc rất ngon, Tiền Hưng Lương thi thoảng lại mang theo chút rượu đến ăn trực. Đám người lớn thì ngồi trong viện ăn ốc uống rượu, còn mấy đứa trẻ con ăn no xong liền chạy ra đầu phòng chơi. Trần Mĩ Mĩ có rất nhiều đồ chơi, búp bê Barbie gì gì đó bọn Diệp Trình không có hứng thú, nhưng lại rất thích chơi cờ vòng quanh thế giới và cờ nhảy, còn cả một bộ tam quốc nữa.
Diệp Trình và Lục Minh Viễn đều thích chơi cờ, có đôi khi hai đứa mải chơi quá, Tiền Hưng Lương giục về mãi cũng không được, về sau Tiền Hưng Lương đành phải mua một bộ cờ vòng quanh thế giới, một bộ cờ nhảy đặt ở trong nhà, miễn cho hai tên nhóc cả ngày đều chạy sang nhà Trần Mĩ Mĩ chơi.
Ngày cứ như vậy bình thản trôi qua, trong suy nghĩ của Diệp Trình và Lục Minh Viễn, có lẽ bọn họ sẽ như vậy mãi mãi.
Nhưng sau đó có một ngày, một đồng chí cảnh sát đột nhiên đi đến căn nhà nhỏ của mấy bác cháu Tiền Hưng Lương, đi theo anh ta là một cặp vợ chồng mới ngoài ba mươi.
Nghe nói sở cảnh sát vẫn chưa tìm được tin tức về ba mẹ Lục Minh Viễn, mà phía cô nhi viện thì hiện đang quá tải. Đúng lúc có một cặp vợ chồng ngỏ ý muốn nhận nuôi một đứa trẻ, có người liền đề nghị họ tới gặp Lục Minh Viễn thử xem sao.
Cặp vợ chồng này có vẻ khá vừa lòng với Lục Minh Viễn. Đầu tiên diện mạo Lục Minh Viễn thông minh sáng sủa, thoạt nhìn sức khỏe cũng rất tốt, tuy nhìn có vẻ hơi ương bướng, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ, chỉ mới năm tuổi thôi, nuôi thêm vài năm là bồi dưỡng được tình cảm ngay ấy mà.
Đồng chí cảnh sát hỏi ý kiến bác Tiền, bác còn có thể có ý kiến gì được nữa, cũng chẳng phải là cha là mẹ gì của Lục Minh Viễn, bất quá cũng chỉ thu dưỡng nó có một thời gian thôi.
Bây giờ Lục Minh Viễn có người nhận nuôi, bác cũng thấy thở phào nhẹ nhõm, dù sao nó cũng là một con người, chẳng phải mèo con chó con gì, mình thu dưỡng tạm thời còn được, chứ sau này thì sao? Nuôi một đứa trẻ cũng chẳng dễ dàng gì, phải cho nó đọc sách, học đại học các kiểu nữa, bác nhận nuôi mà không đủ điều kiện chăm sóc thì không phải là chậm trễ cả cuộc đời con nhà người ta à, lỗi lớn lắm chứ chẳng đùa đâu.
Cặp vợ chồng kia hỏi Lục Minh Viễn có đồng ý theo mình không, Lục Minh Viễn nhìn nhìn mấy người trong phòng, lắc lắc đầu.
"Sao lại không muốn đi, sau này chúng ta chính là ba mẹ con, chúng ta sẽ yêu thương con mà." Người vợ có vẻ khá kiên nhẫn.
"Tui không đi." Lục Minh Viễn lại nhìn Diệp Trình, vẫn lắc đầu.
"Tình cảm của hai đứa nhỏ này chắc là tốt lắm nhỉ?" Người chồng quay sang hỏi Tiền Hưng Lương.
"Đúng vậy, đều là hai đứa nhỏ mệnh khổ." Tiền Hưng Lương thở dài một hơi, "Trình à, mi kêu Lục Minh Viễn đi theo hai cô chú này đi, sau này cuộc sống của nó sẽ tốt hơn."
Diệp Trình nghe bác Tiền nói vậy thì cẩn thận nhìn cặp vợ chồng kia, lại chẳng nhìn ra được cái gì, nhưng bác Tiền chắc chắn sẽ không gạt nó.
"Cậu đi đi." Nó nói với Lục Minh Viễn.
"Không đi." Lục Minh Viễn cúi đầu, khó có khi nào nhu thuận tới vậy.
"Họ sẽ trở thành ba mẹ của cậu, cậu không muốn à?" Diệp Trình còn nhớ rõ lúc mẹ còn sống cũng muốn tìm cho nó ba mẹ mới, nhưng đến cuối cùng vẫn không tìm được.
"Không cần." Giọng Lục Minh Viễn càng nhỏ, kỳ thực nó cũng muốn lắm chứ, đến giờ nó vẫn còn nhớ như in những ngày có ba mẹ, những ngày ấy nó chẳng bao giờ phải đi bộ xa như vậy, mỗi ngày đều có đồ ăn ngon, còn có đủ loại đồ chơi....
"Cậu đi đi, sau này tui sẽ tới tìm cậu chơi mà." Cũng như bây giờ hai đứa nó vẫn thường tới tìm Trần Mĩ Mĩ chơi vậy.
"Đúng đúng, nhà chúng ta ở cách đây không xa, sau này con có thể quay lại đây chơi với bạn ấy mà, bao giờ con muốn về cứ nói, ba mẹ nhất định sẽ đưa con về, như thế có được không?" Người vợ chắc đã nhìn ra được Lục Minh Viễn bắt đầu dao động, vội vàng châm thêm mồi lửa.
Cứ thế, Lục Minh Viễn vào một buổi chiều mùa hạ, được một cặp vợ chồng đón đi. Sau đó Diệp Trình hỏi bác Tiền nhà Lục Minh Viễn ở đâu, bác Tiền lại nói bác cũng không biết. Diệp Trình nghe vậy có chút hối hận, ngày đó nó đã quên hỏi chuyện này.
Diệp Trình quyết định chờ hôm nào ba mẹ Lục Minh Viễn đưa nó về chơi, nhất định phải hỏi cho bằng được địa chỉ nhà họ ở đâu.
Không còn Lục Minh Viễn, một ngày của Diệp Trình trôi qua lạnh lẽo hơn nhiều, lúc ngồi bên vệ đường ăn xin cũng không còn vui vẻ như trước nữa.
Nhưng mà Diệp Trình thích ứng cũng rất nhanh, không bao lâu sau, nó đã không còn nhớ đến cậu bạn Lục Minh Viễn nữa. Trần Mĩ Mĩ thường xuyên dẫn nó đi khắp nơi xin tiền, bởi vì tháng chín đã tới rất gần, ngày khai giảng sắp đến, cô nhóc nói muốn mua cho mình một cái cặp sách thật oách, để cho tất cả đám trẻ trong thôn phải hâm mộ, ai kêu tụi nó ở sau lưng cô nhóc mắng cô nhóc là ăn mày thối chứ.
Tiền Diệp Trình thu được cũng nhờ vậy mà tăng lên không ít. Bác Tiền làm cho nó một cái sổ tiết kiệm, mỗi tháng khi đến ngân hàng gửi tiền tiết kiệm cho mình thì cũng thuận tiện gửi luôn cho Diệp Trình. Tiền Diệp Trình gửi ngân hàng đã lên đến hơn hai ngàn, vào thời điểm ấy cũng là một khoản khá lớn, bác Tiền còn trêu Diệp Trình nay đã thuộc tầng lớp có tiền trong thôn rồi đấy.
"Đã đủ để đi học chưa ạ?" Nó cả ngày nghe Trần Mĩ Mĩ nói cái gì mà đi học a học phí a, dần dà cũng bắt đầu để tâm tới chuyện này.
"Chưa." Muốn nuôi một đứa trẻ ăn học thì người làm cha như bác Tiền đây còn cảm thấy khó khăn, càng đừng nói là Diệp Trình.
"Thế phải bao nhiêu mới đủ?"
"Hơn thế. Bất quá giờ vẫn còn sớm, tám tuổi mới bắt đầu đến trường, mi còn những hai năm nữa cơ mà, từ từ rồi sẽ đủ." Tiền Hưng Lương an ủi.
Tháng tám cả nhà Trần Mĩ Mĩ đều kéo nhau về quê, đứa tụi nhỏ về đi học. Vợ chồng Trần Văn Miểu cũng muốn ở lại thôn một thời gian, chờ thu xếp cho Trần Mĩ Mĩ ổn thỏa rồi mới tính tiếp. Trần Văn Miểu nói ông bà cũng muốn họ trở về, nhìn tình huống này, có lẽ từ giờ đến cuối năm họ sẽ không trở lại thành phố.
Sau khi cả nhà Trần Mĩ Mĩ rời đi, cuộc sống của hai bác cháu Tiền Hưng Lương, Diệp Trình nhàm chán hơn rất nhiều. Bác Tiền buổi tối cơm nước xong còn có thể ra đầu ngõ tìm ông bác bán bánh bao nói chuyện phiếm đôi chốc. Chứ như Diệp trình thì hoàn toàn chẳng có việc gì làm, một mình chơi cờ cũng chẳng được, chỉ đành làm bức tượng ngồi bên cạnh bác Tiền, nghe đám người lớn nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất với nhau.
Chạng vạng ngày nọ, Tiền Hưng Lương và Diệp Trình vừa về đến nhà liền trông thấy một thằng nhóc mặc áo phông trắng ngắn tay cùng quần đùi màu đen ngồi xổm trước cửa, vừa thấy hai bác cháu đi đến liền đứng bật dậy.
"Cậu gạt người! Cậu có tới tìm tui đâu!" Thằng nhóc này không phải Lục Minh Viễn thì còn có thể là ai.
"....Tui không biết nhà cậu ở đâu." Diệp Trình ngây ra mất một lúc mới nhớ ra chuyện này.
"Sao mi lại về đây?" Tiền Hưng Lương hỏi. Chẳng lẽ đời trước bác thiếu nợ gì cái con sói con này à, sao đuổi mãi cũng không được thế này.
"......" Lục Minh Viễn không trả lời.
"Ba mẹ mi có biết mi tới đây không?" Đoán chừng họ không biết. Đứa nhỏ này nếu đã được vợ chồng người ta nhận nuôi, thì giờ nó chạy về đây cũng nên báo cho người ta biết một tiếng mới phải.
"Bọn họ không phải ba mẹ tui, bọn họ là người xấu!" Lục Minh Viễn nói xong nước mắt bừng lên. Diệp Trình vội vàng chạy qua kéo nó, kết quả lại bị gạt ra. Diệp Tình có chút xấu hổ, tuy không nói rõ ra được là chuyện gì, nhưng nó vẫn cảm thấy nhất định là mình không đúng.
Tiền Hưng Lương nhìn cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền mở cửa cho hai đứa trẻ vào nhà trước. Vừa vào đến trong sân Lục Minh Viễn liền không thèm mở miệng nữa, Diệp Trình nói chuyện với nó nó cũng chẳng quan tâm.
Buổi tối cơm nước xong theo thường lệ phải tắm rửa. Lúc này thời tiết nóng nực, một ngày không tắm cả người sẽ chua lét, nhưng Lục Minh Viễn nói gì cũng không chịu đi tắm. Tiền Hưng Lương bất đắc dĩ đành phải động thủ, lột sạch quần áo trên người thằng nhóc. Kết quả vừa cởi quần áo ra, bác nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Khắp người Lục Minh Viễn đầy dấu vết bị đánh đập, không giống như trẻ con gây lộn đánh nhau, mà càng giống như bị phụ nữ đánh. Trên lưng và mông Lục Minh Viễn dày đặc vết thương dài mảnh, như là bị người dùng mắc áo quật, nhiều chỗ tụ cả máu, tróc cả da, nhìn ra được là ra tay rất nặng.
Tiền Hưng Lương cũng có con có cái, vợ chồng bác cho tới giờ cũng không phải chưa từng đánh con bao giờ. Trẻ con ra ngoài gây lộn đánh nhau hay là bị gia trưởng giáo huấn vết thương sẽ không giống nhau, chỉ cần nhìn là biết.
"Bọn họ đánh mi?" Tiền Hưng Lương nhìn mà đau lòng, vợ chồng nhà kia nhìn có vẻ hòa nhã, không ngờ lại có thể ra tay ngoan độc tới vậy.
"Uhm." Lục Minh Viễn cúi đầu, như thể chính nó mới là người sai vậy.
"Có đau không?" Diệp Trình cũng sáp lại gần, sờ sờ vết thương trên người nó.
"....." Lục Minh Viễn nghiêng đầu sang một bên, nhìn cũng không thèm nhìn nó.
- --------------------------------------------------------------------
Bác ở bên này rối rắm, hai đứa nhỏ cũng thấy sốt ruột, rất sợ bác không chịu nói lý mà mạnh bạo cưỡng ép.
"Bác ấy mà bắt cậu đi thì cậu liền khóc, kêu cứu mạng." Lục Minh Viễn năm tuổi mách nước cho Diệp Trình sáu tuổi như thế.
"....." Diệp Trình nhếch miệng, cảm thấy làm như vậy không hay lắm, đây không phải chiêu thức lúc trước bác Tiền dạy nó để đối phó với người xấu sao?