*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiết Vĩnh Thông xuất hiện, với Lục Lăng Tây mà nói chỉ là một khách hàng bình thường, cũng không quá để ý. Ngược lại Tiết Vĩnh Thông sau khi trở về nhớ mãi không quên Vi Viên Nghệ, ôm bồn thu hải đường Rieger nghiên cứu qua nghiên cứu lại, hạ quyết tâm muốn nghiên cứu ra rốt cuộc nó lai giống từ những chủng loại hoa cỏ nào.
Tiền lão cười nhạo ông quái dị.
Tiết Vĩnh Thông không phục, "Chẳng lẽ Tiền lão không hiếu kỳ sao?"
Tiền lão tên đầy đủ là Tiền Nguyên Chính, trước khi về hưu là Phó hội trưởng Hội hoa và cây cảnh Phượng Thành, cũng là kỹ sư vườn nổi tiếng, là người yêu thích cây cỏ, nhiều năm qua vẫn luôn làm nghiên cứu về các giống thực vật cảnh quan và các phương pháp kỹ thuật trồng cây. Nói ông không hiếu kỳ là giả, nhưng Tiền lão cả đời làm hoa cỏ cây xanh, đã hiểu rõ một đạo lý, rằng sự kỳ diệu của thiên nhiên con người không thể tưởng tượng được. Ông không hề thấy dấu vết lai giống nào trên cây thu hải đường Rieger này, giống như là thu hải đường đã tiến hóa, đúng, không phải biến dị mà là tiến hóa.
Tiền lão nghĩ đến gì đó, bước vội đến trước mặt thu hải đường, chăm chú nhìn nó.
Tiết Vĩnh Thông vui mừng, "Có phải ngài phát hiện gì không?"
Tiền lão lắc đầu, chần chừ một lúc lâu mới chọn từ nói: "Cây thu hải đường này vẫn là thu hải đường Rieger, không phải là chủng loại mới, nó càng giống thu hải đường Rieger đã tiến hóa hơn."
Tiết Vĩnh Thông: "..."
Biến dị biến thành tiến hóa? Nếu không phải Tiền lão là thầy giáo của ông, chắc chắn ông đã mắng người nọ nói hươu nói vượn rồi.
Tiền lão nhìn vẻ mặt ông, nở nụ cười, Tiết Vĩnh Thông đúng ra mà nói thì không phải là người làm ăn chân chính, ngược lại càng thiên về người yêu thích thực vật hơn. Đó cũng là mặt làm Tiền lão tán thưởng ông. Làm về thực vật lại không thích thực vật, chỉ coi chúng là thủ đoạn để kiếm tiền, về lâu dài sẽ thành đầu đuôi lẫn lộn.
* Lẫn lộn đầu đuôi: ý là chuyện quan trọng thì xem nhẹ, bỏ qua, chuyện không quan trọng lại chú ý đến.
"Được rồi Vĩnh Thông, thực vật thiên nhiên có đủ mọi loài kỳ lạ, đầy ngập diệu kỳ, đây là niềm vui nghiên cứu của chúng ta."
Tiết Vĩnh Thông cũng hiểu được ý của Tiền lão, nhưng ông không nhịn được muốn biết cây thu hải đường này rốt cục là chuyện gì.
Nhịn được hai ngày, Tiết Vĩnh Thông lại ôm một bồn xương rồng đá đến Vi Viên Nghệ. Bỏ đi thân phận ông chủ của Lục Hiên Viên Nghệ, Tiết Vĩnh Thông thực sự là một người yêu thích thực vật chân chính, chăm sóc hoa cỏ bên mình rất kỹ càng. Muốn tìm một bồn cây có chút bệnh đến Vi Viên Nghệ rất không dễ dàng.
"Ngài đến rồi?"
Lục Lăng Tây nhìn thấy ông thì hơi ngạc nhiên, có ấn tượng rất sâu về vị khách đã mua bồn hoa thu hải đường này.
Tiết Vĩnh Thông cười chào hỏi Lục Lăng Tây, mới phát hiện trong cửa hàng còn một người khác nữa. Khác hẳn với Lục Lăng Tây vừa nhìn đã khiến người ta thấy thoải mái, người lạ này có cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ. Nhìn không giống khách hàng của Vi Viên Nghệ cũng không giống người làm trong cửa hàng, Tiết Vĩnh Thông không đoán được thân phận của người này.
Nhan Việt liếc nhìn Tiết Vĩnh Thông, mắt hơi nheo lại, nhận ra ông chính là ông chủ của Lục Hiên Viên Nghệ. Từ sau chuyện của Khâu Điền, Nhan Việt liền đặc biệt điều tra thị trường cây cảnh của Phượng Thành, hiểu rõ các đối thủ mà Vi Viên Nghệ có thể gặp phải. Vi Viên Nghệ phát triển khá nhanh, cây xanh bên trong lại quá nổi bật, rất khó không khiến người cùng nghề chú ý. Nhan Việt cũng chỉ muốn phòng họa chưa xảy ra.
Nhìn phản ứng của Lục Lăng Tây là biết Tiết Vĩnh Thông không phải đến lần đầu tiên, thiếu niên rõ ràng là không biết người nọ là ai. Nhan Việt có phần tự trách, mấy ngày này anh hơi bận rộn, hôm nay mới rút chút thời gian đến chỗ cậu. Ở chỗ anh không chú ý đến, thiếu niên không có chút cảnh giác nào với con người.
Nhan Việt mặt không đổi sắc dời mắt đi, Lục Lăng Tây đã đến đón tiếp. "Bồn thu hải đường kia ngài có hài lòng không? Hôm nay tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Sự chú ý của Tiết Vĩnh Thông đã bị thu hải đường hấp dẫn rất nhanh, gật đầu, "Hài lòng, cũng không biết ông chủ nhỏ trồng ra thế nào, mà mùi hoa của thu hải đường rất đặc biệt, nhẹ dịu thanh lịch, mùi hương sâu sắc, không tan rất nhanh, rất hiếm có."
Ông liên tiếp dùng vài từ hình dung, rõ ràng là thích vô cùng. Lục Lăng Tây yên tâm, tầm mắt dừng trên bồn xương rồng đá trong lòng ông.
Cây xương rồng đá là một loại trong họ xương rồng, là loại cây mọng nước lâu năm. Có cục u nổi lên hình hoa sen, được gọi là mẫu đơn thất tinh. Màu sắc của xương rồng đá rất đặc biệt, màu xám nhạt giống nham thạch, nhìn qua như không có sinh mệnh, nhưng rất thích hợp tạo thành bồn hoa, nó giống như hàng mỹ nghệ tinh xảo, đặt trên cửa sổ trang trí hay trên bàn trà thì rất mới lạ thú vị.
Vẻ ngoài cây xương rồng đá trong lòng Tiết Vĩnh Thông này rất tốt, tầng tầng lớp lớp tản ra như đài sen. Từ bề ngoài nhìn thì như không có vấn đề gì, nhưng lúc quét radar tinh thần, tình trạng của thực vật là thiếu dinh dưỡng.
Tiết Vĩnh Thông nhìn theo ánh mắt của Lục Lăng Tây, đặt cây xương rồng đá trong lòng lên quầy thu ngân.
"Ông chủ nhỏ xem xem, bồn xương rồng đá này hình như không tốt lắm, không biết là có chuyện gì?"
Lục Lăng Tây vê đất trong chậu hoa nhìn nhìn, "Ngài dùng đất dinh dưỡng trong cửa hàng cây cảnh sao?"
Tiết Vĩnh Thông gật đầu.
Lục Lăng Tây đề nghị: "Tốt nhất ngài nên trộn đất, xương rồng đá phát triển cần canxi và những loại khoáng chất khác, trên mặt đất dinh dưỡng thường có vôi tôi, không chỉ không được hấp thu, mà còn làm hỏng bộ rễ của xương rồng đá, tôi đề nghị ngài dùng bột dolomite, rất thích hợp với xương rồng đá."
Nghe Lục Lăng Tây nói xong, ánh mắt Tiết Vĩnh Thông nhìn cậu đầy tán thưởng. Những điều Lục Lăng Tây vừa nói ông đều biết cả, nhưng đứa bé này nghiêm túc giải thích, phối hợp với giọng nói trong trẻo kia, nếu là khách hàng của cậu bé này tất sẽ tin phục.
"Vậy dùng bột dolomite đi, trong cửa hàng có bán không?"
Lục Lăng Tây gật đầu, "Một túi hai mươi tệ."
"Lấy một túi, không, lấy hai túi đi."
Nhìn vào đôi mắt trong suốt của thiếu niên, Tiết Vĩnh Thông sửa lại lời theo bản năng. Ông có phần hiểu ra vì sao Vi Viên Nghệ làm ăn rất tốt, nhìn thấy gương mặt tươi cười của thiếu niên, người vào cửa hàng sẽ rất khó tay không ra ngoài, dù gì cũng phải mua cái gì đó. Hơn nữa giống như ông trong nhà cái gì cũng có, còn ngàn dặm xa xôi chạy đến mua hai túi bột dolomite. Lục Hiên Viên Nghệ nhập khẩu nhiều, giá bản sỉ tính ra chưa đến tám tệ một túi. Như vậy xem ra ông đúng là coi tiền như rác.
Tiết Vĩnh Thông mua túi bột dolomite rồi vẫn không nỡ đi, cây xanh trong cửa hàng rất hợp ý ông. Ông như không có việc gì đi dạo xung quanh, hận không thể bỏ đống tiền đưa cho Lục Lăng Tây để đào vườn hoa của cậu. Dạo quanh một vòng, Tiết Vĩnh Thông đứng trước cái giá đặt thu hải đường. Bốn bồn thu hải đường đặt cùng một chỗ, màu sắc và hoa văn khác nhau, rất thu hút ánh mắt người khác. Nhưng ở trong bốn bồn này, chỉ có một bồn có hương vị mà ông đã mua. Những cây khác tuy rất đẹp, hoa mọc tươi đẹp, nhưng không có hương vị kia. Ông nhớ Tiền lão cũng thích bồn thu hải đường này, nhịn một lúc vẫn nói: "Bồn hoa này tôi mua, ông chủ nhỏ, cậu đổi sang bồn khác tốt hơn giúp tôi."
"Được, ngài chờ một lát."
Tiết Vĩnh Thông lại bỏ thêm tiền lần nữa, ôm thu hải đường ra cửa thở dài. Bồn hoa đủ loại trong nhà thì không muốn, ông lại còn lấy bồn tử sa đắt nhất trong cửa hàng, nếu Tiền lão biết chắc chắn sẽ cười chết.
Ông vừa mới rời đi, Nhan Việt đã đặt laptop xuống, nhìn về phía Lục Lăng Tây đang ghi sổ sách, "Lúc nãy là khách hàng cũ à? Sao anh không có ấn tượng gì?"
Lục Lăng Tây lắc đầu, "Không tính là khách hàng cũ, mới đến hai lần."
Nhan Việt nhớ lại Tiết Vĩnh Thông cứ quanh quẩn ở chỗ mấy bồn thu hải đường, tựa như vô tình nói: "Hình như ông ta rất thích mấy bồn thu hải đường kia."
Lục Lăng Tây cười, "Lần trước ông ta cũng mua thu hải đường."
Nói đến đây, Lục Lăng Tây mới kịp phản ứng lại. Vị khách này hai lần đều chọn trúng thu hải đường sau khi tiến hóa, những bồn thu hải đường đặt cùng nhau, liếc mắt nhìn rất khó phân biệt. Ông ta lại có thể liếc mắt nhìn đã chọn trúng, dường như không chỉ là biết chút ít như cậu nghĩ, mà là hiểu khá rõ. Vậy thì bồn Guzmania lần trước, bồn xương rồng đá lần này có hơi quái lạ.
Lục Lăng Tây nhíu mày, Nhan Việt nhìn thấy lại hối hận. Thiếu niên không hiểu gì cả, anh lo lắng lúc anh không chú ý cậu bị người ta lừa, nhưng nếu để thiếu niên biết lòng người hiểm ác, anh lại không nỡ.
"Sao vậy?"
"Cảm giác vị khách này có hơi kỳ quái. Ông ta hình như rất hiểu về lĩnh vực này, nhưng hai lần đều đến hỏi môt vài vấn đề như là không hiểu rõ, rất lạ." Lục Lăng Tây nghiêm túc nói.
"Liệu có phải vì thu hải đường của chúng ta quá tốt, nên đối thủ cạnh tranh mới muốn mua về nghiên cứu?" Nhan Việt như nói vui đùa nêu lên giả thuyết.
Lục Lăng Tây nghe vậy liền cười, trong lòng không quan tam. Nếu thực sự là đối thủ cạnh tranh cậu cũng không sợ, thu hải đường là tiến hóa, không thể nhìn ra gì cả. Vẻ tự tin này của cậu rơi vào mắt Nhan Việt, Nhan Việt ngứa ngáy trong lòng vươn tay sờ mặt cậu, "Tin chắc như vậy, không sợ sao?"
"Tất nhiên." Lục Lăng Tây chắc chắn nói: "Cách của em là có một không hai."
Trong mắt Nhan Việt nhiễm ý cười, nhanh chóng nhéo một cái lên mặt Lục Lăng Tây, khẽ nói: "Tiểu Tây của anh cũng là có một không hai."
Lục Lăng Tây mất tự nhiên dời mắt, tai hơi đỏ lên.
Nhan Việt dịu dàng nhìn cậu, trong lòng nghĩ đến chuyện Tiết Vĩnh Thông, danh tiếng của Tiết Vĩnh Thông không tồi trong giới cây cảnh ở Phượng Thành, nhưng lòng người khó đoán, vẫn phải trông kỹ thiếu niên để đề phòng.
Sắp đến trưa, Vi Viên Nghệ tạm thời không có khách hàng, Lục Lăng Tây đang định kéo Nhan Việt đến đối chiếu sổ sách, liền nhận được cuộc gọi của Vương Thục Tú.
Trong khoảng thời gian này Vương Thục Tú đến xem vài cửa tiệm, nhưng vẫn không có nơi phù hợp, nếu không phải giá tiền cao thì là đường không đẹp. Hôm nay Tiêu Phong gọi cho cô, nói gần tiểu khu Hoành Phú có một cửa tiệm nhỏ muốn cho thuê lại. Trước kia là một tiệm cơm nhỏ, cả nhà chủ tiệm phải về quê, nên muốn cho thuê nó, hỏi Vương Thục Tú có muốn xem không.
Tiêu Phong nói cửa tiệm nhỏ giá cả phù hợp, đường cũng thuận tiện, Vương Thục Tú có hơi động lòng, nghĩ nghĩ liền gọi cho Lục Lăng Tây để đi cùng cô.
"Mẹ chờ con, con lập tức đến ngay."
Lục Lăng Tây lấy địa chỉ từ chỗ Vương Thục Tú, cúp điện thoại chuẩn bị ra cửa. Vừa lúc có Nhan Việt ở đây, có thể ở lại trông cửa hàng.
Nhan Việt bất đắc dĩ, anh cố rút thời gian đến chỗ cậu, kết quả mới được một lát mà Lục Lăng Tây đã chuẩn bị ra cửa, anh lại không thể đi cùng, chỉ đành ở một mình trong cửa hàng.
"Em về nhanh thôi, Đại Hắc cũng ngoan ngoãn ở lại cửa hàng đấy, phải nghe lời."
Một câu trước là nói với Nhan Việt, câu sau là nói với Đại Hắc. Đại Hắc kêu nhỏ một tiếng, cọ Lục Lăng Tây không muốn ở lại. Lục Lăng Tây kiên nhẫn sờ đầu nó, "Đại Hắc nghe lời." Đại Hắc bây giờ lớn hơn trước, ban ngày mang nó ra ngoài sẽ khiến người ta sợ hãi, còn phải rọ mõm nữa, không thoải mái chút nào.
Nhan Việt nhìn Đại Hắc quen đường làm nũng, trong lòng ghen tị không nói được nên lời, chó ngu!
* Cây xương rồng đá: Tên khoa học Ariocarpus retusus, là một loài xương rồng đá được Scheidweiler miêu tả năm 1838. Chúng sống trên các loại đá vôi hoặc thạch cao ở độ cao lên đến 2400 m trên mực nước biển. Đây là loài thuộc nhóm ít quan tâm trong sách Đỏ.
Chẹp, làm chương này mất hơn 2 tiếng lận TT_TT, không biết cái bột dolomite kia có đúng không nữa