*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phượng Thành ở phần đứt gãy của đại lục, nên thường có động đất. Dân bản xứ cũng quen rồi, không ai để ý lắm.
Sau khi Lý đại gia đi rồi, Lục Lăng Tây bị Nhan Việt nhét vào chăn đi ngủ, cậu đang ở lúc phát triển chiều cao, rất nhanh đã ngủ say. Gần đây tuy Nhan Việt ít khi mất ngủ, nhưng đã tỉnh rồi thì không lập tức ngủ tiếp được nữa. Nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ an bình của Lục Lăng Tây, Nhan Việt lại gần hôn lên môi cậu, cầm di động nhìn tin tức động đất.
Trung tâm cảnh báo động đất của Trung Quốc tuy rằng kém cỏi, cũng chưa bao giờ dự báo chính xác tin động đất, nhưng trong nước chỉ cần xảy ra động đất thì mấy phút sau sẽ có tin tức đăng lên. Nhưng Nhan Việt lại rất ngạc nhiên, lần này hình như là ngoại lệ. Anh dạo quanh trang web của Trung tâm dự báo động đất nhìn những tin liên quan, nhưng không tìm được tin tức động đất nào có liên quan đến Phượng Thành.
Nhan Việt khẽ nhíu mày, lại nhìn một lần nữa, thậm chí còn vào trang web của Phượng Thành. Bây giờ dù đã là ba giờ sáng, nhưng bên trong vẫn rất ồn ào náo nhiệt. Mọi người tán dóc với nhau, nhưng không ai nhắc đến động đất ở Phượng Thành. Sắc mặt Nhan Việt trở nên nghiêm túc, anh có một dự đoán rằng chấn động trước đó có thể không phải là động đất, vậy đó là gì? Đặt di động xuống, anh nhìn về phía Lục Lăng Tây đang ngủ say, từ trực giác nào đó, anh hơi nghi ngờ chấn động trước đó có quan hệ với thiếu niên.
Mang theo nghi ngờ này, Nhan Việt trăn trở nửa đêm mới ôm Lục Lăng Tây mơ màng ngủ.
Bầu trời sáng trưng, Lục Lăng Tây tỉnh lại vì nóng. Cái ôm của Nhan Việt như lò lửa, quấn cậu vào chăn, ôm chặt vào lòng.
Lục Lăng Tây nhẹ nhàng thoát ra, cẩn thận không đánh thức Nhan Việt. Cậu vừa động đậy, Đại Hắc lập tức mở mắt run run lỗ tai đứng lên. Lục Lăng Tây cười sờ sờ Đại Hắc, dùng tay ra hiệu đừng lên tiếng. Một người một chó rời khỏi phòng, tất cả suy nghĩ của Lục Lăng Tây đều đặt lên cây liễu đã tiến hóa kia, vội vàng rửa mặt, cùng Đại Hắc chạy nhanh như chớp đến cửa thôn.
Tấm bảng trắng trồi lên, toàn bộ quần thể sinh thái cây liễu đều hiện lên màn hình.
Lục Lăng Tây phóng to vị trí của cây liễu già, giật mình nhìn bộ rễ của cây liễu đã kéo dài ra. Từ cửa thôn kéo đến một đầu khác của thôn, dưới cả thôn là bộ rễ chồng chéo của cây liễu, giống như vô số xúc tu, gắn chặt lên mảnh đất này.
Radar tinh thần bao trùm cả cây liễu, tin tức tiến hóa của nó cũng xuất hiện trên màn hình.
· Tên thực vật: Liễu rủ cấp hai
· Nhu cầu của thực vật: Không
· Khả năng sống của thực vật: Cực cao
· Phương hướng tiến hóa của thực vật: Tinh lọc đất +20%
Lục Lăng Tây chỉ nhìn màn hình thì không thể hiểu rõ thực vật cấp một và cấp hai khác nhau thế nào. Nhưng khi cậu đứng dưới tàng cây là đã hiểu được. Cả cây liễu đại thụ tỏa ra khí thế sinh cơ dồi dào, cũng có một loại khí tức tinh thuần ẩn trong sinh cơ. Khí tức này tràn ra từ cây liễu, có sương mù màu ngà mờ mờ, hít vào rất thoải mái. Lục Lăng Tây có cảm giác như hình thái sinh mệnh của cây liễu đã tăng lên một tầng so với trước, cảm giác này rất kỳ diệu, cậu cảm thấy như đây mới thực sự là tiến hóa.
Lúc Nhan Việt tìm đến, liền thấy Lục Lăng Tây ngửa đầu đứng dưới tàng cây, Đại Hắc yên tĩnh ngồi xổm bên cạnh cậu. Không biết có phải ảo giác của anh hay không mà cây liễu trước mắt này dường như lại cao hơn một chút. Cành liễu rủ xuống, bóng cây lắc lư, ánh vàng nhạt rơi loang lổ. Lục Lăng Tây và Đại Hắc dường như được một tầng sương mù trắng ngà bao phủ, giống như hòa thành một với cây liễu vậy.
Nhan Việt thấy suy nghĩ này của anh không khoa học, nhưng anh lại có cảm giác thiếu niên và cây liễu rất hài hòa.
"Tiểu Tây?"
Nhan Việt kêu thử một tiếng.
Lục Lăng Tây xoay người nhìn thấy người đến là Nhan Việt, cong mắt nói, "Nhan đại ca, anh đã đến rồi?"
Nhan Việt ừ một tiếng, như bị mê hoặc đến bên cạnh Lục Lăng Tây. Có sương mù mờ mờ vây quanh lại, như có nước thấm vào cơ thể vậy, anh chỉ cảm thấy lập tức tai thính mắt sáng, toàn thân thoải mái không nói được nên lời.
Thời gian sương mù trắng tồn tại cũng không lâu, rất nhanh đã tan đi trong không trung. Hoa dại được sương mù bao phủ dường như nở rất đẹp, ngay cả cỏ dại trên đất cũng mọc cao thêm mấy phần. Nhan Việt mặt không đổi sắc nén lại nghi ngờ trong lòng, dắt Lục Lăng Tây, nói: "Chúng ta phải về rồi."
Lục Lăng Tây gật đầu. Lần này đến vườn hoa cậu đã thu hoạch được khá nhiều, không chỉ có cây liễu và những cây xanh liên quan được tiến hóa, mà còn được tấm bảng thưởng cho năm điểm sức mạnh tự nhiên. Cậu phải suy xét nên dùng năm điểm này thế nào cho tốt, không thể để lãng phí được.
Mấy ngày tiếp theo, Lục Lăng Tây luôn bận rộn vì công việc của Vi Viên Nghệ. Đơn hàng mà anh Hàn mang đến kia đã hoàn thành rồi, tất cả cây xanh mà Lục Lăng Tây mang đến đều đã trải qua tiến hóa. Cậu đã hẹn trước với bên đó là mỗi tuần sẽ đến chăm sóc một lần. Hai bên đều rất hài lòng về mối làm ăn này.
Trưa hôm nay Nhan Việt có việc nên không có mặt, Lục Lăng Tây một mình ở cửa hàng kiểm kê hạt giống mua được trên Taobao, bỗng có khách hàng đi vào.
"Ông chủ nhỏ."
Khách hàng cũ đã đến nhiều lần, nên cũng quen thân với Lục Lăng Tây hơn nhiều, nên dần chuyển xưng hô từ ông chủ sang ông chủ nhỏ. Lục Lăng Tây không quan tâm họ gọi là gì, nên cũng đã quen với xưng hô ông chủ nhỏ này.
"Xin chào quý khách." Lục Lăng Tây vui vẻ lên tiếng chào.
"Chỗ này của cậu rất tốt." Người đến là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, vẻ kinh ngạc trong mắt hiện ra lúc vào cửa hàng, rồi cười cười với Lục Lăng Tây, không keo kiệt lời khen chút nào.
Cây hoa trong cửa hàng đã tiến hóa, nên hoàn cảnh bên trong Vi Viên Nghệ cũng tốt hơn trước đây nhiều. Dù có đứng ngoài cửa hàng cũng cảm giác được xanh tươi mơn mởn bên trong. Lại càng không nói đến chỉ cần bước vào cửa hàng sẽ có cảm giác như dạo chơi trong biển rừng trong lành, vui sướng thoải mái không nói nên lời.
Lục Lăng Tây đã nghe khách hàng ca ngợi nhiều lần, nhưng vẫn thấy xấu hổ: "Tôi có thể giúp gì cho ngài?"
Người đến dường như nhớ tới chuyện chính, đặt chậu Guzmania đến trước mặt Lục Lăng Tây, "Ông chủ nhỏ, phiền cậu xem giúp tôi, màu sắc cây Guzmania này hình như không đúng lắm."
Guzmania là giống cây thân cỏ từ nước ngoài xanh quanh năm, lá cây Guzmania khỏe mạnh có hình dạng như dây lưng, màu lá đẹp như sáp nến, bóng loáng rực rỡ. Hoa đứng thẳng giữa đám lá, màu sắc tươi đẹp, duyên dáng vô cùng. Nhưng chậu Guzmania trước mắt này màu hoa lại xám xịt, không sáng bóng, hơn nữa đáy hoa lại hơi phai màu.
Quét radar tinh thần, nhu cầu của thực vật liền hiện ra, cây Guzmania này cần chiếu sáng, rõ ràng là lúc trước đã chiếu sáng không đủ.
Lục Lăng Tây cẩn thận nhìn, sau khi xác định là không có những bệnh khác, mới mở miệng nói: "Cây Guzmania này của ngài không có bệnh bên ngoài gì, chỉ là thiếu được chiếu sáng thôi, lúc về đặt ở nơi có ánh sáng, bảo đảm không khí xung quanh có độ ẩm cao, chăm sóc một thời gian là được."
Người đến có vẻ nghi ngờ: "Không phải là nói Guzmania không thể bị ánh sáng mạnh chiếu vào sao? Mùa hè còn phải che nắng cho nó nữa? Sao cậu lại..."
Lục Lăng Tây kiên nhẫn giải thích: "Guzmania là loại thực vật thích hoàn cảnh ẩm ướt ấm áp và ánh mặt trời đầy đủ, nếu muốn nó đẹp, hoa mọc diễm lệ thì phải được chiếu sáng đầy đủ. Nó chỉ yêu cầu tránh ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào, ngài có thể lấy rèm mỏng che lại, nhưng đừng che hết ánh sáng, nếu không hoa sẽ xỉn màu, lại phai màu như ở đáy hoa vậy."
Lục Lăng Tây nói rất nghiêm túc, người nọ nghe xong liền có vẻ mặt hiểu ra. "Thì ra là vậy."
"Ông chủ nhỏ, cậu không tệ đâu." Người nọ khách khí khen ngợi.
Lục Lăng Tây ngượng ngùng cười cười.
Người nọ chờ Lục Lăng Tây xem xong cây Guzmania kia rồi cũng không có ý rời đi, mà đi dạo quanh cửa hàng. Ông ta có hơi ngạc nhiên đứng trước cây thu hải đường Rieger, chần chừ: "Đây là thu hải đường sao?"
Lục Lăng Tây gật đầu. Cây mà người nọ đang nhìn là thu hải đường đã tiến hóa. Khác với thu hải đường bình thường, thu hải đường sau khi tiến hóa có đóa hoa càng mơn mởn hơn, màu sắc diễm lệ, nhìn rực rỡ lóa mắt, xinh đẹp động lòng người. Quan trọng hơn là phương hướng tiến hóa của nó là mùi hoa +20%, chỉ cần đến bên cạnh nó sẽ ngửi được mùi thơm thoang thoảng nhẹ dịu.
Người nọ như không dám tin, cúi đầu ngửi một hồi lâu, do dự nhìn Lục Lăng Tây, "Ông chủ nhỏ, bồn thu hải đường này của cậu là lai giống ra sao?"
Lục Lăng Tây hơi ngạc nhiên, vẫn lắc đầu, giải thích: "Là biến dị." Cậu đã nghĩ xong rồi, nếu gặp được những khách hàng am hiểu về cây hoa thì nói là những thực vật đó biến dị. Nếu lỡ người ta hỏi quá trình lai giống cụ thể, cậu không nói được cũng phiền.
Trong mắt người nọ hiện một tia sáng lạ, quyết định rất nhanh, "Tôi mua bồn thu hải đường này."
Lục Lăng Tây cong cong đôi mắt: "Ngài xem xem định chọn bồn hoa nào?"
"Không cần, cứ để cái bồn nhựa này đi."
Bán được một đơn hàng, Lục Lăng Tây có chút vui vẻ. Mà khách hàng ôm bồn Guzmania và thu hải đường đi ra cửa lại hơi trầm mặt, vẻ mặt có phần nghiêm túc. Ông ta rẽ sang một con đường dừng trước một chiếc xe đang đậu ven đường. Ở phía sau xe có một ông cụ khoảng sáu mươi như đang chờ ông ta, nhìn thấy ông ta về liền nở nụ cười.
"Thế nào? Vĩnh Thông, tôi không lừa anh chứ. Đừng nhìn cửa hàng kia nhỏ, nhưng bồn hoa trong đó cái nào cũng là cực phẩm. Ông chủ nhỏ là cao thủ về mảng này, lúc này anh phục rồi chứ?"
Người đàn ông được gọi là Vĩnh Thông có tên đầy đủ là Tiết Vĩnh Thông, là ông chủ của Lục Hiên Viên Nghệ ở Phượng Thành. Lục Hiên Viên Nghệ và Khâu Điền Viên Nghệ cạnh tranh với nhau nhiều năm, Lục Hiên Viên Nghệ vẫn luôn có vẻ yếu sức hơn. Nhưng gần đây Khâu Điền Viên Nghệ lại đột nhiên xảy ra chuyện. Đầu tiên là chậu cây mà Khâu Điền Viên Nghệ bán ra bị trả về, bị mất mặt một vố rõ đau, rồi tiếp đó lại tuôn ra chuyện Khâu Điền Viên Nghệ câu kết với hai cha con Lữ Hoằng Tân cục Bảo vệ môi trường, mấy năm nay dựa vào hạng mục xanh hóa của thành phố Phượng Thành đã âm thầm rút không ít tiền.
Tiết Vĩnh Thông không quan tâm đến tin tức phía sau lắm, Viên Nghệ muốn phát triển thành công cuối cùng vẫn là dựa vào cây hoa để nói. Khâu Điền từ khi trèo lên cha con Lữ Hoằng Tân liền không để bụng đến vườn hoa và vườn ươm nữa, bị thua là chuyện sớm hay muộn. Nhưng Khâu Điền có thể xưng bá nhiều năm ở Phượng Thành thì thực sự có bả lĩnh về mảng chăm hoa này, có đôi lúc ông cũng phải bội phục Khâu Điền. Ông nghe nói chậu cây mà Khâu Điền bán ra bị trả về hai lần, trong lòng vẫn nhớ mãi không quên chuyện này, muốn xem người có thể làm Khâu Điền mất mặt là ai. Kết quả không ngờ là người nọ lại trẻ như vậy, chỉ là một đứa bé mới chỉ mười bảy mười tám tuổi thôi.
Trước lúc Tiết Vĩnh Thông tới còn chưa phục, bây giờ lại tràn ngập cảm khái. Ông phải công nhận cây hoa trong Vi Viên Nghệ đúng là cực phẩm, hậu sinh khả úy a.
"Nghĩ gì vậy?" Ông cụ kia thấy ông không nói lời nào, hỏi thêm một câu.
Tiết Vĩnh Thông ôm bồn thu hải đường kia, nhìn ông cụ, "Tiền lão, ngài có thể nhìn ra bồn thu hải đường này đã lai giống thế nào không? Hình dáng hoa không thay đổi, nhưng lại sung mãn diễm lệ hơn, mùi cũng đậm hơn một chút."
Ông cụ được gọi là Tiền lão nhìn chăm chú, lắc đầu, "Nhìn đoán không ra. Không giống như là được lai giống, giống biến dị hơn. Vĩnh Thông, anh cũng làm mặt này mà, lai giống nào dễ dàng như vậy."
Tiết Vĩnh Thông không nói gì, nhìn chằm chằm bồn thu hải đường "biến dị" này nhiều lần, trong lòng vẫn nhận định nó được lai giống ra, khả năng biến dị quá nhỏ. Dù sao so với lai giống thì biến dị lại càng khó hơn.
Ông nhìn chăm chú nghiêm túc, Tiền lão cũng dấy lên hứng thú, "Trong cửa hàng của ông chủ nhỏ còn loại thu hải đường này sao? Tôi cũng mua một chậu đặt ở trong nhà, mùi hương này không tệ, nồng nhạt thích hợp, không ngấy chút nào."